Pháo hoa đẹp nhất đời nổ tung là bọn Tôn Lập sắp rời Quỷ Nhung thảo nguyên vào Đại Tùy, gã ngẩng nhìn thinh không xa xăm, tựa hồ có quang mang truyền tới, là nụ cười cạnh khóe môi mỹ nhân.
Tôn Lập lau mũi, lòng đầy bình tĩnh, chỉ có một tiếng nói: Đợi nhé, ta nhất định sẽ tới Thiên Hạ thành!
...
Ngược hướng với bọn Tôn Lập, Điền Anh Đông đang ở chiến trường cực tây Quỷ Nhung, sau trận chiến kinh tâm động phách thì một Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng cường giả của Thiên La chết dưới pháp khí của y.
Hoang sơn chiến trường không có ai, Điền Anh Đông rõ bỏ vẻ bình tĩnh nho nhã, chặt đầu đối thủ, giơ lên gào to: "Tôn Lập! Đợi đấy, ta đã vượt được hai cấp, hiện tại ngươi tuyệt đối không phải đối thủ! Sẽ có ngày ta tìm được ngươi, chặt đầu như thế này!"
Phụt!
Máu phun lên, đầu người nát vụn.
...
"Sinh ý càng lúc càng không dễ..."
Thường thì Triệu Thục Nhã than như thế là lại đảo mắt, dù tháng đó kiếm được bao nhiêu, nàng cũng thấy lẽ ra còn được nhiều hơn.
Nhưng hôm nay là với đại ca Triệu Vĩnh Khang, nhưng mắt lại sáng như hắc bảo thạch.
Trước mặt nàng là tấm linh văn trận trang đó.
Triệu Thục Nhã thở phào, gã còn sống, bao nhiêu cố gắng của nàng không vô nghĩa.
"Vì sao không giữ y lại rồi thông tri uội về?" Triệu Thục Nhã bĩu môi, nói ra những lời đó thường thì tiểu nhi nữ sẽ hổ thẹn nhưng tính cách Triệu Thục Nhã không liên can gì đến tên, yêu là yêu, nhớ là nhớ, vì sao phải giấu?
Nàng đương nhiên chỉ trích trứ ca ca.
Triệu Vĩnh Khang trả lời rất vô trách nhiệm: "Có duyên tất sẽ gặp nhau."
Triệu Thục Nhã tựa hồ nghe ra, cười hì hì: "Nói nhăng. Duyên phận? Duyên phận là tự giành lấy, không nỗ lực thì lấy đâu ra duyên phận? Đợi ông trời hả, ông trời bận lắm, thiên hạ ngần ấy người, sao mà nhìn được?"
Trong lòng Triệu Vĩnh Khang thoáng qua hình ảnh hồng cân thiếu nữ: "Ta không nói thế, dù gì cũng đưa đồ đến rồi, đúng, xú tiểu tử đó dặn muội đợi y gắn cho. Muội bảo không ghen hả, ta thì thấy thế, hai ngươi đúng là một cặp."
"Y muốn gắn uội?" Triệu Thục Nhã dù thế nào cũng hơi thẹn.
Triệu Vĩnh Khang biết muội muội cái gì cũng dám nghĩ, có vẻ đang ảo tưởng không chỉ "gắn".
Y nhức đầu: "Ta mặc kệ, ta về đây, gần, đây tính khí cha không tốt, về cũng nên cẩn thận."
Triệu Thục Nhã lẩm bẩm: "Muội tìm cho cha nữ tế tốt như thế, có gì mà cha không vui?"
Triệu Vĩnh Khang thở dài: "Muội tìm được nữ tế tốt thế nào thì cha cũng không vui."
Triệu Thục Nhã hiểu ý, hơi thở dài, tiễn ca ca về.
Chỉ buồn bã chừng một tuần hương, Triệu Thục Nhã lại hớn hở nghĩ cách tìm Tôn Lập.
"Truyền lệnh cho các phân hiệu nghe ngóng về người này."
Nàng dựa vào hình ảnh Tôn Lập mà truyền đi.
...
Sùng Dần nghi hoặc nhìn quanh, đây là tây bắc Đại Tùy, tây bắc vốn hoang lương nhưng họ đi mấy trăm dặm mà không thấy ai.
"Sao ta thấy không ổn nhỉ?"
Sùng Bá hơi giận: "Lẽ nào là Quỷ Nhung ma tu?"
"Không phải, chúng muốn chinh phục tu chân giới, không với hạ thủ phàm nhân, mầm non tu chân chúng cần đều từ phàm nhân cả."
Không thương lượng được gì, tất cả gác lại nghi vấn, cùng về Trung nguyên.
...
Thiên Hồ khẩu.
Từ tây bắc vào Đại Tùy phúc địa thì đấy là đường phải đi. Hai bên vách núi là lòng cốc hẹp trông như con hồ ly, cửa cốc là miệng hồ ly.
Xưa kia đây là một yếu tái mà Đại Tùy phòng bị Quỷ Nhung, luôn có năm nghìn tinh binh trấn thủ, xây dựng cả thạch bảo yếu tái đủ chưa tới mười vạn người.
Bọn Tôn Lập đến Thiên Hồ khẩu, qua đây nếu vẫn hoang lương, tất cả sẽ dùng Cửu đế mông đồng.
Đi qua vùng tây bắc thưa người, tất cả sử dụng Cửu đế mông đồng phi hành, tốc độ nhanh hơn nhiều, đến chỗ Sùng Dần và Sùng Bá cho là đông đúc thì họ thu Cửu đế mông đồng.
Đại Tùy hiện tại là của ma tu, "cá lọt lưới" như họ cần cẩn thận.
Thiên Hồ khẩu thạch bảo ngay trước mắt, chúng nhân thi triển pháp thuật nhìn cách mười dặm, không hề thấy một binh sĩ nào.
Chúng nhân không cần che giấu, những dấu hiệu cho thấy nơi này đã hoang vắng một gian, quân lương rải rác đã thay đổi.
Tôn Lập nhíu mày, nhận ra điều lạ lùng.
"Ma tu chinh phục Đại Tùy tu chân giới, rũ bỏ yếu tái giữa Đại Tùy và Quỷ Nhung là bình thường, không có tu sĩ sau lưng, Quỷ Nhung thiết kỵ quá dễ dàng đi vào. Bỏ yếu tái thì tiết kiệm được quân phí, Đại Tùy thiên tử cũng đồng ý."
"Nhưng nơi này là chỗ quan trọng của Đại Tùy Quỷ Nhung giao lưu, thương đội phải rất đông, quân lương dù bị quân đội bỏ, thương đội cũng không lãng phí, nhưng sao lại thế này?"
Tất cả đều thấy yếu tái trống không có phần quỷ dị.
Trời tối dần, Sùng Dần nhìn vầng dương, quyết định: "Chúng ta nghỉ lại đây, ngày mai lên đường."
"Được."
Họ là tu sĩ, tất nhiên không nhiềue dè, nên nghỉ lại trong thạch bảo.
Giang Sĩ Ngọc đứng trên tường thành nhìn mãi, hồ nghi: "Sao thế, chim chóc cũng không có..."
Y định bắt mấy con rồi bảo Tô Tiểu Mai nướng.
Tôn Lập vẫn cẩn thận, đi lại kiểm tra, vào sơn cốc binh doanh xem có chỗ nào khả nghi không.
Trong binh doanh càng chỉnh tề, lây ngày không có người ở nên ngập bụi.
Gã sang phía đông nam, chợt có cảm giác kỳ dị. Gã không khẳng định, nhíu mày đi theo hướng đó, cảm giác biến mất!
Gãthoáng nghĩ, đi mấy bước về phía nam, cảm giác đó càng rõ.
Tôn Lập biến sắc, đi theo hướng đó, rời quân doanh, đến tận sơn cốc phía ngoài, trong cóc bằng phằng, cỏ khô võ vàng. Dãy núi dưới ánh tịch dương hình thành một vệt tối lớn, hướng gã đi là “trảo trước” của hồ ly trong sơn cốc Thiên Hồ khẩu, ở đó có một hõm núi hẹp.
Cạnh Tôn Lập chợt có thêm hai người Sùng Dần và Chung Lâm.
"Sao thế?" Sùng Dần thấy sắc mặt gã là hiểu.
Tôn Lập nhìn vào hõm núi, giọng trầm xuống: "Không ổn."
Gã đã có suy đoán nhưng trước khi xác định thì không nói ra - - nếu gã đoán đúng thì tình hình Thiên Hồ khẩu không như cả nhóm đoán.
"Cẩn thận!" Tôn Lập nhắc. Sùng Dần và Chung Lâm một tả một hữu đi theo hình chữ phẩm.
Hõm núi rất hẹp, nhưng chỉ so với sơn cốc chứ thực tế cũng cách mấy chục trượng. Bất quá vì đã tối nên trong này mờ mờ.
Vào chỗ sâu nhất là không bị phát hiện, cả Sùng Dần và Chung Lâm đều thấy khác thường, cả hai vội nín thở.
Trong chỗ sâu nhất hõm núi, trên vách đá, thương tang có một động khẩu.
Nham thạch ở cửa động không cũ, những vết vỡ khá mới. Tôn Lập nhìn thì thấy cửa động vốn không lớn bị mở thành ba mươi trượng!
Khí tức kỳ dị tỏa ra, khiến Sùng Dần và Chung Lâm đều khó chịu.
Cả ba nhìn nhau, cùng vào động, không đi bao xa, nhờ ánh sáng mờ mờ thấy rõ cạch vách đá là một cự thú.
Cự thú trông như mãnh hổ, nhưng sừng cong như liêm đao. Bốn chân cường tráng hữu lực, trảo rất bén, ánh lên quang mang.
Đuôi dài, chót đuôi là một khúc xương đầy gai nhọn.
Cự thú đang ngủ, khí tức nhanh dần, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Sơn động rất rộng, nửa lòng núi đã bị đào rỗng, thấy rõ vết trảo trên vách.
Nhìn theo hướng cự thú thì sơn động dày đặc hung thú, to cỡ mười trượng, nhỏ cũng dài cỡ ba trượng!
Cuối thạch động là một cửa động, hiển nhiên nối với động khác, tất còn hung thú mạnh hơn!
Cả ba kinh hãi!
Tôn Lập thầm thở dài.
Cảm giác của gã đến từ huyết nguyệt ác lực bị Ma nhãn cự nhận thôn tính.
Hung thú cùng gốc mới cảm ứng rõ thế với huyết nguyệt ác lực.
Tôn Lập vào sơn động hiển nhiên khiến hung thú bất an, hơi thở đồn dập.