Không biết bao lâu trôi qua, sau khi cao trào qua đi.
Vân Vận từ trong cơn ngủ mê tỉnh lại, xích lõa hoàn mỹ thân thể hơi hơi rung động, có thể khiến cho nam nhân khí huyết phải sôi trào.
Ngay lập tức, một cơn đau nhức từ hạ thân truyền đến, Vân Vận sắc mặt trở nên tái nhợt.
" Ngươi… ngươi không sao a? " đã tỉnh lại từ lâu nhìn thấy Vân Vận như vậy, không nhịn được quan tâm hỏi.
Vân Vận nhìn xem Tiêu Long, không nói gì, nhưng nước mắt không ngừng hướng rơi xuống.
Đối với một cái Đấu Hoàng cường giả, Vân Lam Tông tông chủ, rơi lệ là cỡ nào chuyện bất khả tư nghị a, cái này cũng biểu lộ Vân Vận rốt cuộc có bao nhiêu thương tâm.
Tiêu Long cũng không biết là như thế nào đi an ủi nàng.
Nói không phải lỗi của hắn cũng không đúng lắm, hắn cũng không trúng xuân dược.
Nhưng hắn thật sự đã cố gắng để giúp nàng.
Cũng không biết Như Ý cho Vân Vận uống loại xuân dược gì, Vân Vận tu vi vậy mà từ ty Thất Tinh Đấu Hoàng bay vọt lên Đấu Hoàng đỉnh phong, hắn tu vi cũng tăng lên đến lục tinh đấu tông.
" Vân Vận, ngươi… "
" Tiêu Long, ngươi có thể hứa với ta, truyện ngày hôm nay xem như chưa từng xảy ra, được không? " Vân Vận ngữ khí nức nở nói.
Nghe vậy Tiêu Long sắc mặt cũng biến nghiêm túc, nhìn về phía Vân Vận nói: " Ngươi muốn ta quên hết mọi chuyện? "
" Ùm. "
" Có thể. "
" A. "
Tiêu Long trả lời để cho Vân Vận hơi kinh ngạc, nước mắt cũng ngừng rơi.
Đã nói xong câu "ta sẽ chịu trách nhiệm đâu? "
" Ta rất tôn trọng ý của ngươi, ngươi muốn xem như không có gì xảy ra thì cứ theo ý ngươi đi." Xoay người sang một hướng khác, Tiêu Long khoát tay nói, một bộ không để ý bộ dáng.
Nhìn xem Tiêu Long bộ dáng này, Vân Vận trong lòng dâng lên một cổ tức giận.
Có lầm hay không, không nghĩ tới ngươi lại là một người vô trách nhiệm như vậy. Tại lúc này ngươi không phải nên nói mấy câu ngon ngọt lời nói để dỗ ta a.
Một cổ lửa giận xông lên đầu, Vân Vận trên gương mặt cũng hiện lên thần sắc tức giận.
Bất quá ngay lúc này, Tiêu Long đột nhiên xoay người lại, đem Vân Vận đè xuống, thân thể hắn nằm trên người nàng.
" Ta đùa giỡn, làm sao có chuyện ta sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy, đã ngủ với ta nữ Nhân, tự nhiên sẽ là ta nữ nhân." nhìn xem gương mặt đỏ bừng Vân Vận, Tiêu Long cười nói.
" Ai… Ai muốn làm ngươi nữ nhân, mau đi xuống. " Vân Vận vừa thẹn thùng vừa giận nói, hai tay không ngừng đánh lên ngực Tiêu Long.
Tiêu Long cười một tiếng, sau đó tại Vân Vận kinh ngạc hai mắt, hắn liền cúi đầu xuống chiếm lấy Vân Vận môi thơm.
Bờ môi truyền đến cảm giác mềm mại, miệng khẽ nhếch, một đầu lưỡi ướt át, đột nhiên không thể giải thích được chui vào trong miệng.
Hai đầu lưỡi đột ngột quấn lấy nhau, Vân Vận con ngươi đột nhiên mở to nhìn xem gần sát nàng nam nhân, gương mặt cấp tốc đỏ lên như quả táo.
Hai cánh tay nàng liên tục đánh lên Tiêu Long lồng ngực, phản kháng liên tục.
Tiêu Long cũng mặc kệ nàng phản kháng, tiếp tục tham lam đòi hỏi lấy.
Vân Vận thân thể run lên, phản kháng càng lúc càng yếu đi.
Một lúc sau, hai ngươi mới rời môi.
Vân Vận gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, liên tục thở dốc lấy không khí.
" Ta mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ta một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, ngươi bây giờ là ta nữ nhân, chúng ta đã có phu thê chi thực, chuyện này ngươi muốn chối bỏ cũng không được. Không biết trừng ngươi lúc này đã mang trong mình hài tử của ta rồi đây. "
" Đừng… đừng nói nữa...ta… ta làm nữ nhân của ngươi, còn không được sao… "
Vân Vận vội vàng che lại Tiêu Long miệng, gương mặt đỏ bừng một mình, yếu ớt nói.
" Ha ha ha…."
Lúc này, Tiêu Long đối với Như Ý bất mãn biến mất không còn.
Đã đạt được giai nhân tâm, còn hận cái quái gì nữa.
Hắn cũng đã đoán ra được tại sao Như Ý làm như vậy.
Nàng từng nói nhìn thấy nàng cùng tình nhân của mình dáng vẻ ở hắn cùng Vân Vận.
Bởi vì gia tộc ngăn cấm cho nên hai người không thể ở bên nhau, cho nên nàng mới để cho Vân Vận cùng Tiêu Long đem gạo sống nấu thành cơm.
Thật đúng là gian xảo nữ nhân, đã chết rồi còn âm bọn hắn.
….
Khoảng nửa giờ sau, hai người đồng thời rời khỏi nhà tre, sau đó rời khỏi khu rừng.
Vừa đi ra khỏi cửa, Tiêu Long liền nhìn thấy một đạo thân ảnh hoàn mỹ đang đứng đợi ở bên ngoài, tỏa ra điên đảo chúng sinh vẻ đẹp vũ mị nữ nhân.
Chính là Tuyết Nữ, nàng lúc này đã tiếp thu xong truyền thừa.
Thực lực cùng khí chất đều phát sinh nghiêng trời lệch đất cải biến.
" Phu Quân, hai người các ngươi làm sao lại cùng một chỗ đi ra? " Tuyết Nữ nhìn Tiêu Long cùng Vân Vận, ánh mắt hiện lên một đạo nghi ngờ.
" Cái này…"
Nghe Tuyết Nữ hỏi, Tiêu Long cùng Vân Vận gương mặt đỏ bừng.
Nhìn xem hai người dáng vẻ, Tuyết Nữ giống như nghĩ đến chuyện gì đó, gương mặt xinh đẹp tràn đầy bát quái.
" Không lẽ lúc ta không có ở đây, Phu Quân ngươi liền đem Vân Vận muội muội bắt lại rồi a, ngươi cũng ra tay thật nhanh a. " Vân Vận cười nói, hai chữ "muội muội" nhấn mạnh.
Vân Vận gương mặt đỏ bừng xoay mặt đi, không dám nhìn Tuyết Nữ.
" Thật ra là xảy ra một chút chuyện cho nên… đúng như ngươi nói như vậy. "
" Quả nhiên. "
Tuyết Nữ gật đầu, sau đó liền cười nói.
" Chuyện đó dễ sau hãy tính, bây giờ chúng ta cần phải rời khỏi đây đã."
Nghe vậy Tiêu Long cùng Vân Vạn gật đầu đồng ý.
Sau đó ba người nhanh chóng rời khỏi kiến trúc này, lấy ra cốt điểu, nhanh chóng phi hành vượt qua khu rừng cùng thần điện, sau đó vượt qua chiến trường.
Tại trên lưng cốt điểu, Vân Vận bị Tuyết Nữ kéo qua một bên, hỏi một số chuyện về những gì đã xảy ra, để cho Vân Vận đỏ mặt liên tục.
Nhưng nàng cũng không dám cãi lời đại tỷ, chỉ có thể đem mọi chuyện nói qua một lần.