Thấy thế, hắc y nam tử vẫn chưa từng xuất thủ, cười nhạt, tay áo vẫy nhẹ, không gian dao động vô hình khuếch tán ra. Cư nhiên trực tiếp đem mấy người đang muốn thoát khỏi Đan Giới ngưng lại. Sau đó bàn tay chưởng nắm chặt lại, làm không gian áp lại, đem mấy Luyện Dược Sư bên kia bóp thành một đoàn huyết nhục mơ hồ.
" Không gian vặn vẹo! Người này quả nhiên là Đấu Tôn cường giả! "
Tống Thanh mấy người kinh hãi, đồng tử hơi co lại.
Giữa sân, những Luyện Dược Sư mất đi thủ đoạn cuối cùng rốt cục trở nên tuyệt vọng, bắt đầu liều mạng xông đến. Nhưng mười mấy đạo hắc sắc thân ảnh này thực lực hơn xa bọn họ, rất ít người có thể cùng bọn họ triền đấu một hồi. Còn lại phần lớn đều là bị chết cực kỳ thê thảm.
Sát lục kéo dài khoảng gần mười phút, gần trăm danh Luyện Dược Sư này hiện giờ còn không tới mười người, trong đó kể cả Tống, Tào Dĩnh còn có hai gã Huyền Minh Tông trưởng lão lưng đeo Thần Nhàn.
" Giãy dụa cũng vô ích thôi! "
Còn lại mấy người thực lực đều là cấp bậc Đấu Tông, bởi vậy đều tập trung lại cùng một chỗ, hơn mười bóng đen kia nhất thời khó có thể giải quyết, sở dĩ cũng chỉ có thể đem họ bao vây. Bất quá xem bộ dáng này thì việc công phá tuyến phòng thủ của đám người Tào Dĩnh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sắc mặt Tống Thanh khó coi nhìn hắc bào nhân cùng đám người sát khí dày đặc chung quanh, sắc mặt âm trầm bất định.
Từ trên người những người này, hắn cảm giác được một loại hơi thở tử vong.
" Tiền bối thực sự phải đuổi tận giết tuyệt sao? "
Trên gương mặt Tào Dĩnh vẫn lộ vẻ tươi cười đáng yêu. Dưới tình huống này cũng có một chút xanh mét. Nàng từ nhỏ đã khác hẳn với thường nhân, chung quanh hộ vệ có nhiều đếm không xuể. Tràng diện huyết tinh như vậy cũng không được thấy nhiều lắm.
"Ha hả. Đối với linh hồn của ngươi, ta cảm thấy rất là hứng thú, nếu để ngươi phát triển tùy ý.
Chỉ sợ ngày sau thật sự là có thể trở thành đầu sỏ kế tiếp của Đan Tháp... Bất quá đáng tiếc…..". Hắc y nam tử cười nhìn Tào Dĩnh liếm liếm môi, bộ dáng kia giống như đang nhìn con mồi ngon vậy.
Gương mặt Tào Dĩnh lạnh băng, nàng biết hôm nay người này đã quyết định muốn diệt trừ bọn họ. Bất quá, mặc dù thực lực đối phương cường hãn nhưng nếu nghĩ muốn làm cho nàng chết ở nơi này, nếu không phải trả một đại giới, e rằng là chuyện không thể nào!
Có thể trở thành người có danh khí đệ nhất Đan Tháp, nàng làm sao mà không có một số con bài chưa lật chứ!
Hắc y nam tử cũng không để ý tới sắc mặt của Tào Dĩnh. Ánh mắt liếc mấy người đang dựa vào nơi hiểm yếu mà chống cự thần sắc hiện lên một tia cười lạnh.
" Bây giờ chúng ta nên làm gì đây, đá không gian cũng vô hiệu, không thể thoát ra được. " Tống Thanh sắc mặt khó coi nói.
"Ta có thể phá được Linh Hồn Bình Chướng, nhưng nếu như ta ra tay, thì tên kia nhất định sẽ động thủ, bởi vậy ta cần có một chút thời gian."
Tào Dĩnh khẽ cắn môi, đôi mắt đẹp như có như không nhìn chằm chằm vào Tống Thanh. Nàng mặc dù không thích Tống Thanh cái này liếm chó, nhưng đến nước này thì chỉ có thể cùng hắn hợp tác.
Nghe nàng nói, Tống Thanh hơi kinh ngạc nhìn Tào Dĩnh, con ngươi lóe lên một tia suy tư...sau một lát, hắn liền gật đầu nói.
" Không thành vấn đề, bất quá, ngươi cần chúng ta kéo dài thời gian bao lâu? "
Những người khác cũng đem ánh mắt tập trung lên người Tào Dĩnh.
Có thể kiên trì đến bây giờ cũng đủ để chứng minh người này không phải là một nhân vật tầm thường. Đương nhiên, có thể đi vào Đan Giới Nhân ít nhất cũng phải có chút tài năng. Bất quá đến tột cùng là ai mạnh ai yếu, vậy còn phải xem thời gian.
Tại tử vong uy hiếp ở trước mắt, bọn hắn cũng không nghĩ nhiều được như vậy.
" Ba phút! " Tào Dĩnh nói.
" Chúng ta sẽ cố gắng tranh thủ cho ngươi. "
Tống Thanh gật đầu nói.
Mặc dù đối phương là đấu tôn cường giả, nhưng nếu chỉ ngăn trở trong ba phút đồng hồ, bọn hắn vẫn nắm chắc.
"Bắt đầu đi!"
Tào Dĩnh nhẹ nhàng nói một tiếng, sau đó mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, thân thể phiêu phiêu lui lại. Mà sau khi nàng lướt về phía sau thì dây buộc tóc bằng tơ lụa của nàng đột nhiên rối tung mà xõa ra. Trong chốc lát một luồng uy áp linh hồn bàng bạc mênh mông chầm chậm từ vị trí mi tâm Tào Dĩnh khuếch tán.
"Động thủ! "
Ngay khi Tào Dĩnh lui về phía sau, Tống Thanh hét to một tiếng. Đấu khí từ trong cơ thể tuôn ra dữ dội, sau đó trực tiếp xông tới hắc y nam tử, gắt gao dây bám lấy hắn.
Cảm nhận được linh hồn lực lượng từ vị trí mi tâm của Tào Dĩnh phát ra liên miên không dứt, nấp ở một bên trong lòng Tiểu Y Tiên cũng cảm thấy thất kinh.
Nữ nhân này xác thật không đơn giản chút nào, nếu muốn bàn về lực lượng linh hồn thì Tào Dĩnh tuyệt đối là người mạnh nhất mà mấy năm nay nàng từng chứng kiến ngoại trừ Tiêu Long.
Trong đám bạn đồng lứa nàng có được danh hào yêu nữ, xem ra cũng không phải chỉ hoàn toàn là bởi vì dung mạo xinh đẹp của nàng. Nếu để cho cho nàng có thời gian, ngày sau tiền đồ tất nhiên bất khả hạn lượng, đến lúc đó cho dù là hắc y Đấu Tôn thần bí trước mặt này, sợ rằng cũng sẽ không phải là đối thủ của nàng.
" Không trách tại sao Sư Phụ lại coi trọng nàng như vậy, Tào Dĩnh quả thật là tầm thường, cho dù là ta cũng khó mà hơn được với nàng về linh hồn lực. "
Nhìn xem Tiêu Long đôi mắt màu đỏ kia không rời khỏi Tào Dĩnh thân ảnh, Tiểu Y Tiên thầm nghĩ.
" Bất quá mặc kệ ngươi tài giỏi đến đâu, ta cũng sẽ đánh bại ngươi. "
Nhìn về phía Tào Dĩnh, Tiểu Y Tiên trong mắt hiện lên nhàn nhạt đấu chí.
Lúc này, nàng thật sự đem Tào Dĩnh xem là chân chính đối thủ.