Vạn Giới Xuyên Qua Từ Đấu Phá Bắt Đầu

Chương 302: Khai chiến



"Viêm Thành đã tiến nhập vào trang thái đề phòng cao nhất. Một số đệ tử thực lực yếu kém đã được chuyển đi. Phần lớn các trưởng lão được triệu tập đã trở về." Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói: "Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ người của Minh Hà minh tới."

Vân Vận lại gật đầu, đang muốn nói chuyện thì ánh mắt bỗng dừng lại, nhìn về phía cửa vào của Viêm Thành, thản nhiên nói: "Bọn hắn đến rồi…"

Nghe nàng nói vậy, những người ở đây đều có chút căng thẳng, ánh mắt đều tập trung về phía cửa vào của Viêm Thành. Không gian nơi đó từ từ vỡ ra một khe hở lớn. Trong chốc lát, một luống khí tức âm lãnh ngập trời giống như một con mãnh thú tà ác mãnh liệt xông tới không gian này.

Giọng nói cuồng vọng có chút âm u lạnh lẽo như tiếng sấm vang vọng khắp không gian.

"Viêm Môn, mau ra nhận lấy cái chết! "

Theo sau giọng nói vang vọng này, từ vết nứt không gian kia xuất hiện một loạt bóng người theo nhau đi ra. Mấy đạo ánh sáng lóe lên, trong vài tích tắc những người này đã xuất hiện giữa không trung của quảng trường.

Khi đám người kia bắt đầu tiến vào Viêm Thành thì một số Trưởng lão cũng lặng yên vận chuyển đấu khí bên trong cơ thể, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

Tiểu Y Tiên chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào vị trí dẫn đầu của đám người. Ở đó, một bóng người mặc áo bào màu tro đang đứng lơ lửng giữa không trung.

Người này có mái tóc dài màu xám, khuôn mặt không có một nếp nhăn nào, ngược lại còn cực kỳ trắng nõn. Nếu như đôi mắt màu lam của hắn không lộ ra một cỗ khí tức già nua tang thương thì e rằng không ai tin người này đã sống mấy trăm năm rồi.

Bóng người mặc áo bào tro kia nhìn qua thì có vẻ rất bình thường. Thậm chí ngay cả khí tức trong cơ thể cũng giống như một người bình thường. Nhìn hết một lượt cũng không có điểm gì nổi bật. Nhưng mà ai cũng hiểu được, người này có thể đứng ở vị trí kia thì đương nhiên không phải kẻ tầm thường.

"Thiên Minh lão yêu…không biết ngươi từ đâu lấy tới tự tin dám đặt chân đến Viêm Môn, lần trước không phải là bị phu quân ta cho dọa sợ a."

Mấy bóng người cũng xuất hiện cách Thiên Minh lão yêu không xa.

Người lên tiếng đó là một nữ tử mặc quần áo màu trắng. Trong lúc lướt đi, làn váy khẽ lay động theo chiều gió, để lộ ra một khí chất ung dung cao quý. Khuôn mặt tuyệt sắc của nàng làm cho vùng núi rừng ảm đạm này trở nên rực rỡ hẳn lên.

Người này không phải là ai khác mà chính là Vân Vận.

Nhiều năm trôi qua nàng càng thêm xinh đẹp cao quý, sau khi đột phá Đấu Thánh, cổ khí chất cao quý kia khiến người không dám nhìn thẳng vào.

"Ha hả, thời thế rồi cũng thay đổi, hôm nay ta sẽ đem năm đó sỉ nhục hoàn lại gấp trăm ngàn lần." Thiên Minh lão yêu thản nhiên cười nói.

"Thiên Minh lão yêu, ngươi nói ra câu này mà không cảm thấy xấu hổ sao. Nếu như không phải là Phu Quân không ở, ngươi dám bước chân tới đây sao. Đột phá Đấu Thánh khiến ngươi tự tin như vậy sao." Vân Vận khinh thường cười lạnh nói.

"Hừ! Chờ hắn trở lại, ta nhất định sẽ đem ngươi giết chết trước mặt hắn!" Thiên Minh lão yêu hừ lạnh một tiếng nói.

Vân Vận nhướng mày, không thèm để ý đến Thiên Minh lão yêu mà đưa mắt nhìn đám người ở phía sau. Lần này, Thiên Minh Tông coi như dốc toàn bộ lực lượng. Ở đây có gần trăm người, trong đó có một nửa cường giả có thực lực Đấu Tôn, lại thêm bốn cái bán thánh sơ cấp. Đội hình như vậy lại có thêm nhất tinh đấu thánh như Thiên Minh lão yêu cũng coi như đáng sợ rồi.

Nhưng mà, đội hình kia tuy rằng cực kỳ mạnh mẽ nhưng nếu chỉ bằng vào những người này mà muốn tiêu diệt Viêm Môn thì rõ ràng là không đủ.

"Nể tình năm đó Viêm Môn không đuổi tận giết tuyệt, ta cũng cho các ngươi một lựa chọn, chỉ cần Viêm Môn nguyện ý thuần phục với Thiên Minh Tông, chuyện ngày hôm nay xem như bỏ qua, chúng ta sẽ rút lui."

Thanh âm lạnh nhạt của Thiên Minh lão yêu từ giữa không trung truyền xuống khiến cho không ít trưởng lão của Viêm Môn trở nên tức giận, trong miệng không ngừng chửi rủa.

Nếu không phải năm đó Viêm Môn môn chủ tha chết cho Thiên Minh lão yêu, bây giờ Thiên Minh tông đã trở thành Viêm Môn thế lực phụ thuộc rồi.

Có thể nói ra được lời này Thiên Minh lão yêu cũng đủ vô sỉ.

"Ta cũng cho các ngươi một lựa chọn, chỉ cần Thiên Minh Tông các ngươi rời xa phạm vi thế lực của Viêm Môn một nghìn dặm, hơn nữa đồng ý sau này không tranh chấp với Viêm Môn nữa thì hôm nay các ngươi có thể giữ lại mạng."

Vân Vận mang theo mấy phần trào phúng lời nói vang lên.

"Ngươi đừng có nằm mơ!" Giọng nói lạnh như băng của Thiên Minh lão yêu vang lên.

Rút lui khỏi đây ngàn dặm? Như vậy, chẳng phải phạm vi thế lực của Thiên Minh co rút lại chỉ còn duy nhất là tổng bộ tòa thành chính hay sao? Lại còn đồng ý không được có bất kỳ tranh chấp nào với Viêm Môn? Đấy chẳng phải là trực tiếp chịu thua rồi? Nếu đáp ứng như vậy thì sau này Thiên Minh Tông làm sao có thể đứng vững ở Trung Châu được nữa.

"Vậy thì không còn gì để bàn nữa, khai chiến đi!!" Vẻ cười lạnh trên khuôn mặt ngưng lại, Thiên Minh lão yêu chậm rãi nói.

Nghe thế, Vân Vận cười cười đáp lại: "Ngươi cho rằng với thực lực của Thiên Minh Tông thì có tư cách nói những lời này với chúng ta sao?"

Vân Vận đột nhiên vung một tay lên.

"Ầm ầm!"

Theo bàn tay của Vân Vận vung lên, xung quanh đỉnh núi đột nhiên bộc phát từng đạo khí tức cực kỳ mạnh mẽ. Từng cỗ từng cỗ đấu khí cột sáng xông thẳng lên không trung, đan xen ngang dọc, cuối cùng phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như một cái đại trận bao vây lấy đám người Thiên Minh lão yêu đang lơ lửng giữa không trung.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho đám người đứng xem trên đỉnh núi đều có chút kinh hãi. Xem ra Tinh Vẫn các đã sớm có chuẩn bị rồi. Trò hay ngày hôm nay đã bắt đầu mở màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.