Vân Hách Liên Thiên

Chương 11: Vào núi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Chrysanthemum

Đây là ngày thứ ba của Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn, biến cố ở trên hồ vào ngày ấy, hai người đều rất ăn ý mà không nhắc tới, một lòng chuẩn bị cho việc vào núi. Đối với Hắc Long bỗng nhiên xuất hiện lại đột nhiên rời đi kia, Thương Ngôn tuy rằng âm thầm kỳ quái nhưng cũng sẽ không đi hỏi Hách Liên Vân Thiên về sự tình mảnh thanh ngọc đó, nói tóm lại, Thương Ngôn là một yêu quái tốt rất biết an phận thủ thường, chỉ cần Hách Liên Vân Thiên bình an vô sự là tốt rồi, ngoài hắn ra thì y cũng sẽ không để ý.

Thương Ngôn chẳng qua chỉ là một yêu quái mà thôi, không thể quản nhiều như vậy, dù sao cho dù Hách Liên Vân Thiên không phải là nhân loại, là yêu quái cũng được, là thần tiên cũng thế, Thương Ngôn đều sẽ không để ý, thậm chí y còn ước gì Hách Liên Vân Thiên là một yêu quái đây này, như vậy thì y cũng sẽ không cần phiền não về chuyện mình là một yêu quái. Hơn cả vấn đề bọn họ đều giống đực, sự thật y là yêu quái quả thực là vấn đề chắn ngang giữa hai người bọn họ.

Tuy rằng chuyện tình ngày ấy đã trôi qua, Thương Ngôn cũng mang việc này để ra sau đầu, thế nhưng y lại rất để ý đến biểu tình sợ hãi trên mặt của Hạnh Nhi và người lái thuyền khi Hắc Long kia đột nhiên biến mất, đặc biệt là lúc tiểu nha đầu kia lộ ra vẻ mặt trắng xanh mà sợ hãi hô lên hai tiếng “yêu quái”. Cũng may Thương Ngôn âm thầm quan sát Hách Liên Vân Thiên, hắn dường như không có phản ứng quá lớn đối với yêu quái, đối với Hắc Long kia cũng không có vẻ đặc biệt kính sợ gì, thậm chí cả Khinh Hàn luôn cười đến thực đáng ghét kia cũng rất trấn định, chỉ là lộ ra vẻ mặt mê mang nghi hoặc mà thôi.

Hiện tại điều khiến Thương Ngôn buốn rầu nhất chính là chuyện y thích Hách Liên Vân Thiên. Lúc y còn chưa ý thức được, vẫn còn mông lung mơ hồ thì ở bên cạnh Hách Liên Vân Thiên không có gì là mất tự nhiên, thế nhưng từ khi y hiểu được tâm ý của chính mình thì khi đối mặt với Hách Liên Vân Thiên lại bắt đầu khẩn trương, những lần tiếp xúc lơ đãng giữa hai người đều có thế khiến cho y khẩn trương, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Hách Liên Vân Thiên thì y lại có cảm giác muốn thân cận với hắn, có xúc động muốn kéo hắn vào trong lòng.

Cũng không thể không nói, Thương Ngôn thật sự là một yêu quái muộn tao (*), còn chưa tới một ngày y nói rõ cho Hách Liên Vân Thiên biết mình là một yêu quái thì đại yêu đáng thương này có bị đánh chết cũng không dám bày tỏ tâm ý cho Hách Liên Vân Thiên, chỉ có thể nhìn Hách Liên Vân Thiên đi qua đi lại mà chảy nước miếng. Loại ý niệm tà ác như gạo nấu thành cơm chưa từng hiện ra trong đầu của Thương Ngôn.

(*) Muộn tao: chỉ người có bề ngoài lạnh lùng xa cách, khó tiếp cận nhưng tình cảm nội tâm nhiệt tình như lửa (theo tìm hiểu thì chắc là vầy)

Lần vào núi này của bọn họ, hai tiểu tử Tiểu Tam và Tiểu Tứ hiển nhiên là giống như cái đuôi nhỏ mà đi theo Hách Liên Vân Thiên. Trên thực tế, Hách Liên Vân Thiên vốn không có ý định dẫn bọn nó vào trong núi, thế nhưng để chúng nó ở nhà thì không ai có thể trông nom bọn chúng, hơn nữa một khi Hách Liên Vân Thiên không ở nhà, ngộ nhỡ hai tiểu tử này lẻn xuống chân núi rồi làm người ta bị thương thì biết làm sao bây giờ, đừng nhìn hai tiểu tử kia vẫn còn nhỏ mà lầm, kỳ thực chúng nó rất hung hãn.

Hiện tại con hoẵng được nướng trên giá kia chính là do Tiểu Tam và Tiểu Tứ săn được. Hai tiểu tử này là lần đầu tiên đi săn, quả thực rất hưng phấn, trưng vẻ mặt đắc ý mà đặt con hoẵng bị bọn nó cắn chết trước mặt của Hách Liên Vân Thiên như dâng hiến bảo vật, sau khi được Hách Liên Vân Thiên khen ngợi thì hiển nhiên là đến làm nũng một trận.

Thương Ngôn phụ trách xử lý con hoẵng cảm thấy một trận buồn cười, phần cổ của con hoẵng kia gần như đã bị bọn nó cắn đứt, đầu và thân mình cơ hồ hoàn toàn bị phân ra, da lông còn bị căn đến rối tinh rối mù, cơ thịt trên người tựa như đều bị cắn xé rớt mất mấy khối, huyết nhục mơ hồ, hình dạng thập phần thê thảm. Chẳng qua không sao, đối với hai kẻ mới học nghề này mà nói thì coi như  không tệ.

Thương Ngôn nhìn con hoẵng do hai tiểu tử kia săn về và con thỏ do y tiện tay bắt được ở trên ngọn lửa đã được nướng đến vàng óng, tỏa hương bốn phía, thở dài, Hách Liên Vân Thiên vẫn cứ không thể nào thích ăn thịt. Đối diện với con hoẵng được nướng vàng khiến cho người ta chảy nước miếng, hắn cứ thế mà gặm loại thanh quả nho nhỏ kia, thứ trái cây kia Thương Ngôn đã ăn thử một cái, ngọt cực ngọt, lại mang theo vị chát, ăn nhiều thì cảm thấy miệng cũng đau luôn, Thương Ngôn quả thực không hiểu được Hách Liên Vân Thiên làm sao lại thích ăn thứ này, thứ trái cây đó có ngon hơn thịt sao?

Chẳng qua Thương Ngôn vẫn cứ cắt một phần thịt non mềm nhất ở chân sau của con hoẵng nướng kia mà đưa cho Hách Liên Vân Thiên. Nhìn thấy nét tha thiết mong chờ trong mắt Tiểu Tam, Hách Liên Vân Thiên cũng không có cách nào cự tuyệt, nhận lấy, cắn một miếng nho nhỏ, sau đó sờ sờ cái đầu bông xù của Tiểu Tam, Tiểu Tam thấy Hách Liên Vân Thiên ăn thực vật mà mình săn được rồi, lúc này mới vừa lòng đi gặm bữa tối của nó.

Thương Ngôn cũng cắn một khối thịt ở chân sau, rõ ràng con hoẵng này đã được nướng đến mức ngoại tiêu lý nộn (*), mùi vị không tồi, thế nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn thiếu chút nữa cảm thấy có phải thủ nghệ của y đã nát bét đến mức khó có thể nuốt xuống hay không. Thương Ngôn rất hoài nghi nếu không phải Hách Liên Vân Thiên để ý đến thể diện của Tiểu Tam thì có thể đã không ăn thịt con hoẵng này rồi.

(*) Ngoại tiêu lý nộn: phần ngoài cháy vàng, phần trong chín mềm ( làm liên tưởng đến món bò Wellington trong Masterchef U.S, tí nữa bonus cái hình)

Buổi tối hiển nhiên là Thương Ngôn xung phong gác đêm, Hách Liên Vân Thiên khoác chăn, ôm Tiểu Tứ trong lòng, sau lưng dựa vào Tiểu Tam, tương đương như là đang đắp hai tấm chăn lông xù, còn có tác dụng giữ ấm, Thương Ngôn cũng không cần lo lắng ban đêm hắn ở nơi núi rừng này mà bị lạnh.

Thỉnh thoảng lại lấy cây cơi đống than củi để lửa không bị tắt, sau đó Thương Ngôn liền ngồi nhìn Hách Liên Vân Thiên ngủ mà ngẩn người, đồng thời trong lòng vô cùng ghen tị với Tiểu Tam và Tiểu Tứ có thể nằm chung với Hách Liên Vân Thiên. Rõ ràng da lông của y ấm hơn so với của bọn nó, hình thể còn lớn hơn bọn nó, thế mà lại bị hai tiểu tử này độc chiếm Hách Liên Vân Thiên trước. Thương Ngôn nhìn một người hai hổ ôm nhau ngủ mà bỗng có xúc động muốn hóa thành nguyên hình rồi chạy đến sưởi ấm cho Hách Liên Vân Thiên.

Nghĩ đi nghĩ lại thì Thương Ngôn vẫn quyết định đi qua. Mới đi được vài bước, Tiểu Tứ vốn đang nằm úp sấp trong lòng của Hách Liên Vân Thiên liền cảnh giác mở mắt, Tiểu Tam ở phía sau cũng tỉnh dậy, khi thấy là Thương Ngôn thì Tiểu Tứ lại lười biếng tiếp tục nhắm mắt lại ngủ, Tiểu Tam thì nghiêng đầu nhìn Thương Ngôn hồi lâu, sau đó thì nhe răng nhếch miệng tặng cho Thương Ngôn một cái mặt quỷ khó coi rồi mới thỏa mãn mà nằm xuống cạnh Hách Liên Vân Thiên, đánh vòng cái đuôi, cơ hồ vây cả người Hách Liên Vân Thiên trong thân thể của nó.

Thương Ngôn nhất thời chán nản, tên tiểu tử này rõ ràng là đang thị uy, ai bảo lúc trước y không cho hai đứa chúng nó lên giường ngủ. Thương Ngôn không để ý đến Tiểu Tam đang trợn mắt nhìn mình, cứng rắn chen vào giữa bọn nó, vòng tay ôm lấy cả Hách Liên Vân Thiên lẫn chăn vào trong ngực.

“Làm sao vậy?” Động tĩnh lớn như vậy, Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên cũng tỉnh lại, khó hiểu mà nhìn Thương Ngôn, “Xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì.” Thương Ngôn lắc đầu, sau đó vô liêm sỉ nói, “Có chút lạnh.”

Hách Liên Vân Thiên nhìn quần áo phong phanh trên người y, bất đắc dĩ cười cười, cầm lấy tấm chăn đắp trên người mình cũng bọc quanh Thương Ngôn, “Tốt hơn rồi phải không?”

Thương Ngôn ngây ngốc mà gật đầu, Hách Liên Vân Thiên cười sờ đầu của y, sau đó cứ như vậy mà tựa vào lồng ngực của Thương Ngôn, đầu gối lên bả vai của y, điều chỉnh tư thế rồi nhắm mắt lại mà ngủ tiếp.

Thương Ngôn nắm thật chặt tấm chăn trên người mình, cảm thụ được hơi thở ấm áp của Hách Liên Vân Thiên phả lên trên cổ, một người nào đó ở trong đêm đen nở nụ cười ngu ngốc.

Một đại yêu tu luyện gần vạn năm sẽ cảm thấy lạnh sao? Nói giỡn cái gì chứ, hiện tại toàn thân y nóng hừng hực như hỏa lò đây này.

Chỉ có Tiểu Tam bị Thương Ngôn cưỡng chế gạt qua một bên là phát ra từng đợt gầm gừ không cam lòng, người này quá vô sỉ, cư nhiên cứ như vậy mà đoạt Hách Liên Vân Thiên đi?!! Sau đó nó lại bị Thương Ngôn hung hăng đập trên ót một cái, ý bảo nó không được làm ồn đến Hách Liên Vân Thiên.

Tiểu Tam nghiến răng nghiến lợi một trận, ủy khuất ôm đầu mà gục xuống, không có biện pháp, ai bảo nó đánh không lại Thương Ngôn chứ….

Hách Liên Vân Thiên tựa như đã xác định rõ đích đến mà đi đến nơi nào đó trên ngọn núi, đi phía sau là nhất đại lưỡng tiểu tam theo hầu. Thương Ngôn biết rõ Hách Liên Vân Thiên hành tẩu trong núi rừng có một loại bản lĩnh đặc thù, tựa như có thể hòa mình làm một thể với núi rừng vậy, thế nhưng y vẫn đặt phân nửa sự chú ý lên Hách Liên Vân Thiên, sợ rằng hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng mà thật ra Hách Liên Vân Thiên tuyệt không khẩn trương, thỉnh thoảng còn nhìn thấy thảo dược nào đó quý hiếm thì liền cẩn thận hái rồi cho vào cái sọt thuốc bên hông của mình. Tiểu Tam và Tiểu Tứ từ sau khi săn được một con hoẵng hồi hôm qua thì thường xuyên thoát ra đi hù dọa mấy tiểu động vật, à…, là đi săn.

Theo lộ trình càng tiến sâu, cây cối trong núi ngày càng cao ngày càng rậm rạp, không thể nào tìm được nơi có địa hình trống trải để mà nghỉ đêm, hơn nữa trên mặt đất đã lâu không được nhìn thấy ánh nắng mặt trời nên lầy lội vô cùng. Dưới loại tình huống này quả thật không thích hợp qua đêm ngoài trời, trong điều kiện đêm đen, tầm nhìn bị hạn chế, ngộ nhỡ có dã thú tập kích thì cũng không phải là chuyện đùa, tốt nhất là vẫn nên tìm một sơn động hay thụ động để mà qua đêm.

Cũng may Thương Ngôn thật ra là một đại yêu, có y ở đây, Hách Liên Vân Thiên bọn họ đi đường một mạch, kỳ thật căn bản cần không lo bị dã thú tập kích, bởi cơ bản là không có con thú nào đui mù đến mức đi tập kích Thương Ngôn, khí tức cường đại kia sớm khiến cho dã thú có trực giác linh mẫn tự động lui binh.

Khi trời xẩm tối, Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc tìm được một cái sơn động, hình như là bị dã thú nào đó bỏ hoang, bên trong quả thực rất khô ráo, cũng thông gió thoáng khí, là một nơi không tồi. Hách Liên Vân Thiên trước tiên đốt huân hương đuổi côn trùng ở trong động một lần, lại đặt thuốc đuổi côn trùng ở cửa động, trong núi ngoài dã thú thì phiền nhất chính là chỗ nào cũng có côn trùng nhỏ lít nhít.

Chẳng qua chờ đến khi bọn họ đều chui vào hang thì mới phát hiện ra vấn đề, hai đại nam nhân cộng thêm hai đại lão hổ thì cái hang này có chút chật chội, có lẽ hình thể của chủ nhân cũ ở sơn động này nhỏ hơn bọn họ. Có điều trời đã muốn tối sầm, cũng không thể tốn thời gian đi tìm sơn động khác. Ở trong động nhóm lửa lên, mọi người ngồi cạnh nhau một lát cũng tạm thời sưởi ấm được.

Hôm nay bị xui xẻo là một con thỏ con có bộ lông màu xám, còn to mập vô cùng. Con thỏ xui xẻo này từ đâu chạy xẹt qua dưới tầm mắt của Tiểu Tam thì bị Tiểu Tam lấy chân đè xuống, càng không may chính là khi Tiểu Tam bắt được nó không một ngụm cắn chết mà lại đem con thỏ còn sống đang nhảy loạn này giao cho Hách Liên Vân Thiên như hiến bảo vật. Hách Liên Vân Thiên cười bắt lấy cái tai của con thỏ mập, thẳng đến khi khiến cho nó sợ đến mức run run mới đem thả nó đi.

Con thỏ kia không biết có phải là đã bị dọa sợ đến choáng váng hay không, khi cướp đường chạy lại mắt nhắm mắt mở thế nào mà đụng vào Tiểu Tứ, sau đó lại xui xẻo mà bị Tiểu Tứ đè lại, vì thế nên một đường liên tiếp lâm vào hoàn cảnh thê thảm.

Tiểu Tứ cũng nhàm chán, đem thả con thỏ này ra, chờ nó chạy được một đoạn thì lủi lên bắt nó trở về, sau đó lại thả chạy rồi đuổi về, thuần túy là chơi đùa khi không có việc gì làm. Tiếp đó khi Tiểu Tam cùng gia nhập vào thì hai tiểu tử kia càng lúc càng chơi đến không biết trời đất, chỉ đáng thương con thỏ mập, tiểu tâm can cũng bị dọa sợ đến nát bét luôn rồi. Cuối cùng nó cư nhiên không chạy nữa, cứ như vậy mà thành thành thật thật đi theo phía sau Tiểu Tứ, mặc cho Tiểu Tứ có há miệng dọa nó như thế nào, bị dọa đến run run cũng không nhích mông, hai mắt nhắm chặt, rất có ý tứ ngươi muốn ăn thì cứ ăn đi.

Tiểu Tứ hiển nhiên là khinh thường không thèm ăn nó, nhàm chán quay đầu tiếp tục đi đến nằm cạnh Hách Liên Vân Thiên, sau đó con thỏ xám mập mạp này một đường đi theo bọn nó, thẳng đến mức khiến cho Hách Liên Vân Thiên phì cười. Chẳng qua đợi đến lúc Thương Ngôn nổi lửa, chuẩn bị làm cơm tối, đưa mắt liếc về phía con thỏ mập kia thì tiểu tâm can của nó cũng run lên, nhìn một hồi rốt cuộc lập tức phi vào trong lòng của Hách Liên Vân Thiên.

Hách Liên Vân Thiên cười híp mắt vuốt ve bộ lông xám tro của nó, Thương Ngôn tự nhiên sẽ không xách nó ra từ trong tay của Hách Liên Vân Thiên, nếu muốn làm thịt ăn thì cũng phải kiếm thứ khác vậy. Ngược lại là Tiểu Tam không vui, đưa cái đầu to bự của mình để sát vào con thỏ mập kia, phi thường không hài lòng nhìn nó, sau đó nhảy lên trên đầu gối của Hách Liên Vân Thiên, uốn éo cái mông, đẩy con thỏ mập mạp từ trên đùi của Hách Liên Vân Thiên xuống dưới, chính mình thì chiếm cứ ôm ấp của Hách Liên Vân Thiên, hưởng thụ được hắn vuốt ve.

Con thỏ xám kia lăn liên tục mấy vòng, hiển nhiên là không dám có kháng nghị gì với Tiểu Tam, cuộn mình thành một đoàn làm ổ ở trong góc. Chẳng qua tầm mắt của con thỏ này lại không tốt, nó đâu có làm ổ ở trong góc, nó rõ ràng là đang làm ổ ở dưới bụng của Tiểu Tứ. Tiểu Tứ đang ngủ phải mở to mắt nhìn thử, cũng lười động, móng vuốt phủi một cái đẩy con thỏ ra ngoài.

Con thỏ kia còn chưa kịp hiểu tình huống thì lại bị Hách Liên Vân Thiên nắm da cổ thả đến trước cửa động, sau đó còn đẩy đẩy cái mông to mập của nó, hảo tâm thả cho nó một con đường sống. Nó lại còn ngây ngốc mà quay lại nhìn, cẩn thận chạy ra một vài bước, thấy hai ác ma kia đều lười biếng không có ý định đuổi theo nó, lại cận thận chạy ra một chút, hai tên ác ma đáng sợ kia hình như cũng không đuổi theo.

Vèo một cái, con thỏ ngốc này lập tức bỏ chạy không thấy bóng, rốt cuộc trốn ra được khỏi động ma, mụ mụ ơi, bên ngoài thực đáng sợ, mai một nó không bao giờ chạy loạn nữa.

Chẳng qua hôm nay nhất định là ngày xui xẻo của thỏ mập, một bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống một phát nắm lấy cái cổ của nó… Đúng chính là Thương Ngôn mới đi tìm thức ăn trở về.

“Con thỏ thực mập a.” Gọn gang vặn gãy cổ, bỏ máu lột da, nướng lên, sau đó một nửa vào bụng Hách Liên Vân Thiên, nửa còn lại vào bụng Thương Ngôn.

Đến tối hiển nhiên là Thương Ngôn tự nguyện đi gác đêm, thế nhưng lại bị Hách Liên Vân Thiên cự tuyệt, “Hôm nay cứ để ta, ngươi đã không ngủ vài ngày rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nói xong liền lấy chăn đưa cho Thương Ngôn, Thương Ngôn hiển nhiên không thể nói ta không ngủ vài năm cũng không sao, thế nên không cự tuyệt, định nằm lên chỗ được trải cỏ khô làm thành cái giường giản dị thì lại phát hiện một vấn đề quẫn bách.

Sơn động này thực sự rất nhỏ, nếu như hai người bọn họ đều ngồi hoặc đứng thì không thành vấn đề, có điều nếu y muốn nằm xuống thì Hách Liên Vân Thiên tất nhiên sẽ không có chỗ để ngồi, Tiểu Tam và Tiểu Tứ đã phải chen chúc với nhau rồi, thật sự không còn chỗ nào thêm nữa, Thương Ngôn lập tức định ngồi xuống.

Nào ngờ được Hách Liên Vân Thiên lại cười rồi ôm đầu của Thương Ngôn đặt trên đùi của mình để cho y gối lên, còn đưa tay đắp chăn cho y, “Như vậy là không còn vấn đề gì nữa rồi.”

Vấn đề rất lớn đó a! Thương Ngôn khóc không ra nước mắt, hiện tại trên đầu y còn không dám dùng sức, hoàn toàn là đang treo lơ lửng. Bởi vì nếu như y đặt đầu xuống, xúc cảm mềm mại kia sẽ khiến cho y rục rịch ý xấu a…

Hách Liên Vân Thiên cũng phát hiện hành động của Thương Ngôn nên nở nụ cười, cố ý nâng tay đặt trên đầu của y để cho y thực sự gối lên, như có như không mà vuốt mái tóc dài của y một chút, quấn vòng tóc của y trên ngón tay rồi lại buông, cũng không biết Hách Liên Vân Thiên có phải là đã quen ôm hai tiểu tử Tiểu Tam và Tiểu Tứ hay không, thế mà lại đi nắm lỗ tai của Thương Ngôn giống như khi nựng hai tiểu tử kia.

Thương Ngôn bị Hách Liên Vân Thiên dọa sợ đến mức suýt nhảy dựng lên khỏi đùi của hắn, chỉ cảm thấy nơi lỗ tai bị Hách Liên Vân Thiên xoa nắn nhanh chóng nóng lên tựa như sắp bốc cháy.

Thương Ngôn chưa từng cảm thấy Tiểu Tam lúc này lại có thể đáng yêu như thế, tiểu gia hỏa này thí điên thí điên mà chạy qua giành vị trí với y, Hách Liên Vân Thiên tự nhiên buông vành tai bị “chịu đủ tàn phá” của y ra, đưa tay sang vuốt lông cho Tiểu Tam.

Thương Ngôn trộm thở ra một hơi, nhanh chóng chui đầu vào trong chăn, bất giác đi sờ lỗ tai của mình. Nơi đó tựa như vẫn còn lưu lại độ ấm của Hách Liên Vân Thiên, khí tức vờn quanh chóp mũi cũng đều là vị thuốc thản nhiên trên người của Hách Liên Vân Thiên. Một người chui dưới chăn cười đến cực ngu.Hết chương 11.




GCL004-Website-Featured-Beef-Wellington

Klq nhưng đây là món bò Wellington (º﹃º)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.