Vân Hách Liên Thiên

Chương 23: Trừ tịch (đêm 30 Âm lịch)



Edit: Chrysanthemum

Nghe nói là ngày Tết nên ăn sủi cảo, Thương Ngôn còn lén vào phòng bếp tự làm món này, sau đó liền biến mình thành bột mì đầy người, cũng không biết lãng phí bao nhiêu bột mới làm ra được hình dáng có chút giống bánh chẻo. Về phần bánh hỏng phải xử trí thế nào? A, cái này dễ, không cần dùng đến phép thuật, chỉ cần đút cho Tiểu Tam Tiểu Tứ ăn, hủy thi diệt tích là được rồi. Tiểu Tam cũng mặc kệ hình dạng sủi cảo xấu đẹp, nó chỉ cần biết bên trong có nhân thịt, tuy rằng bên ngoài có lớp gì đó dinh dính rất khó ăn, nhưng mà vì thịt, nó nhịn.

Tới đêm trừ tịch, Thương Ngôn đem Hách Liên Vân Thiên và hai tiểu tử chỉ biết gây chuyện kia đuổi khỏi phòng bếp, tự mình loay hoay mãi cũng ra một bàn đồ ăn lớn, thực sự có không khí giống như ăn mừng năm mới, mặc dù hơn phân nửa món ăn đều là trực tiếp mua thành phẩm, Thương Ngôn chẳng qua chỉ cần bỏ vào nồi hâm lại hoặc chưng hấp một chút là xong. Nếu như ngươi bảo một con yêu quái quanh năm không màng khói lửa nhân gian như Thương Ngôn tự mình làm ra một bàn thức ăn ngon thì quả là có hơi làm khó y, cho nên cũng không thể quá nghiêm khắc với Thương Ngôn.

Như vậy cũng coi như không dễ dàng, ít nhất một tô sủi cảo này đều là do Thương Ngôn tự mình làm, từ nhân thịt đến áo bánh, không hề có mượn tay kẻ khác.

Chờ đến khi Thương Ngôn nấu xong mang lên bàn lại nhìn thấy Tiểu Tam trông mong chờ trước cửa, bộ dáng thiếu chút nữa khiến cho Thương Ngôn cười đến mức hất đổ cái bát trên tay, nguyên nhân là do trên cổ Tiểu Tam cư nhiên lại có một cái nơ bướm đỏ thẫm. Nơi này ngoại trừ y ra dường như chỉ còn Hách Liên Vân Thiên có khả năng làm chuyện đòi hỏi khả năng cao như vậy. Nhìn sang Hách Liên Vân Thiên, quả nhiên, hắn đang ôm Tiểu Tứ, muốn thắt cho nó một cái nơ bướm giống như vậy.

Bất quá hơn hẳn Tiểu Tam không có cốt khí, muốn thắt một cái nơ bướm trên đầu Tiểu Tứ hiển nhiên khó khăn hơn, ít nhất Tiểu Tứ vô cùng không tình nguyện. Tuy rằng cuối cùng vẫn bị Hách Liên Vân Thiên thắt một cái nơ đỏ thật to trên đầu, thế nhưng Tiểu Tứ luôn luôn không tình nguyện mà lấy vuốt cào đầu, hòng muốn gỡ cái nơ đó xuống, bất quá cũng chỉ có thể phí công mà càng khiến đỉnh đầu mình thêm loạn.

Thương Ngôn không nặng không nhẹ đạp cho Tiểu Tam một cước, nhóc này không có việc gì cứ chạy loạn quanh chân y, khiến y thiếu chút nữa là vấp phải. Này vừa đúng lúc, Tiểu Tam lập tức thí điên thí điên chạy nhào vào lòng Hách Liên Vân Thiên cáo trạng. Thương Ngôn đặt bát sủi cảo xuống trước mặt Hách Liên Vân Thiên, sau đó vỗ một cái lên đầu Tiểu Tam, nhéo cổ, kéo nó ra khỏi người Hách Liên Vân Thiên, để nó ngồi ngốc bên ngoài cho cảm lạnh luôn đi.

“Nếm thử hương vị xem.” Không để ý tới Tiểu Tam đang mài răng trên mặt đất, Thương Ngôn múc sủi cảo vào chén nhỏ cho Hách Liên Vân Thiên.

Hách Liên Vân Thiên cười gắp một miếng bỏ vào miệng.

“Ăn được không?” Thương Ngôn nhìn Hách Liên Vân Thiên chậm rãi nhai nuốt mà vẫn không cho lời bình nào, bất an hỏi. Mặc dù đã nếm thử rất nhiều lần, nhưng mà thức ăn của nhân loại a, ngoại trừ thịt thì y đều cảm thấy như nhau, cũng không biết y rốt cuộc có làm ra hương vị Hách Liên Vân Thiên thích hay không.

“Mùi vị không tệ, ngươi nếm thử xem.” Hách Liên Vân Thiên gắp một miếng đưa đến bên miệng Thương Ngôn. Thương Ngôn há miệng ăn, tùy tiện nhai vài cái liền nuốt xuống. Canh sủi cảo này không phải toàn là thịt, bởi vì Hách Liên Vân Thiên thích đồ chay nên y còn đặc biệt bỏ thêm rau cải. Mùa đông khắc nghiệt như thế này mà tìm được rau dưa tươi mới cũng không phải dễ dàng a, chẳng qua một mình một cỗ thức ăn thì còn gì là ngon.

Bất quá, là Hách Liên Vân Thiên đút cho y ăn thì dù là độc dược cũng thành ngon nha, Thương Ngôn tự nhiên bật người gật đầu tỏ vẻ ăn ngon.

Tiểu Tam Tiểu Tứ mỗi tên một bên chồm lên đùi Hách Liên Vân Thiên, há to miệng, ý bảo mình cũng muốn được ăn. Hách Liên Vân Thiên cười rồi cũng gắp cho mỗi đứa bọn nó, “Chỉ có thể ăn một miếng, các ngươi không thể ăn thứ này nhiều.”

Thương Ngôn chán nản, cảm thấy bản thân mình và Tiểu Tam Tiểu Tứ có cùng địa vị a, uy mình rồi cũng uy bọn nó. Không được, bàn tay to vươn ra, đem Hách Liên Vân Thiên đang ngồi bên cạnh ôm lên chân của mình, hôn một cái thật kêu, nhân tiện hung hăng trừng mắt nhìn hai tiểu tử không thú vị kia một cái, chứng tỏ quyền sở hữu của mình với Hách Liên Vân Thiên.

Hừ, gặp thêm hai tiểu quỷ chỉ biết gây rối, ngày nào đó phải hảo hảo giáo huấn các ngươi.

Tiểu Tam thấy Thương Ngôn lại chiếm lấy Hách Liên Vân Thiên cho riêng mình, không cho nó thân cận thì cũng hung hăng quay sang trừng mắt đấu trả. Bất quá, nắm tay  không đủ cứng rắn như Thương Ngôn nên nó cũng không dám xông lên cắn y. Hôm nay nó có một bát thịt để ăn, cũng không tính toán với Thương Ngôn như mọi khi, tạm thời để Hách Liên Vân Thiên cho y ôm một hồi vậy.

Hách Liên Vân Thiên thấy Thương Ngôn cư nhiên lại cùng Tiểu Tam trừng mắt to nhỏ thì không khỏi mỉm cười, cứ mặc cho Thương Ngôn ôm mình như vậy mà nghênh đón năm mới, cùng chia nhau một bát sủi cảo cực lớn nóng hổi. Từ đây còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bắn pháo hoa náo nhiệt dưới chân núi. Đây đại khái là tân niên náo nhiệt nhất mà hắn từng trải qua. Những năm trước kia hắn đều đón năm mới một mình, phụ mẫu trong ký ức xa xôi cũng có chút mơ hồ, tựa như từ khi bắt đầu có trí nhớ hắn đã luôn một mình một người ở tại nơi đây.

Thương Ngôn bận rộn gắp thêm đồ ăn vào bát cho Hách Liên Vân Thiên, thân thể của người ngồi trên đùi mình gầy yếu như vậy, ngay cả chút trọng lượng còn không có, thật khiến người ta đau lòng mà; bỗng nhiên trên môi bị Hách Liên Vân Thiên ấn một cái hôn. Thương Ngôn ngẩn người, sau khi không kịp phản ứng chính là vội vàng giữ môi Hách Liên Vân Thiên lại không cho hắn rời đi. Hách Liên Vân Thiên cư nhiên chủ động hôn y đó nha, là hôn chân chính nha. Thương Ngôn nhất thời mừng rỡ đến mức rơi mất đũa, ôm Hách Liên Vân Thiên vui vẻ không biết trời đất…

Lúc hai người tách nhau ra, hô hấp của Thương Ngôn đã có chút hỗn loạn. Cũng không phải là kỹ thuật hôn của Hách Liên Vân Thiên cao siêu, mà là do y kích động. Nếu nói đến chuyện Thương Ngôn buồn rầu nhất mấy ngày nay là gì thì hiển nhiên là mỹ nhân trong lòng đây. Y không dám ăn a, nếu trong lúc thân mật y không cẩn thận làm Hách Liên Vân Thiên bị thương, huyết thệ ứng nghiệm, Thương Ngôn y cũng không biết kêu oan với ai a, chính là chết không nhắm mắt đó! Cho nên y muốn ăn nhưng lại không dám, chỉ sợ thương tổn phải Hách Liên Vân Thiên, khổ não đến mức lông trên đầu y đều bị y nắm đến rụng sạch.

Hiện tại Thương Ngôn càng ngày càng không dám có hành động quá thân mật gì với Hách Liên Vân Thiên, chỉ hơi ôm ôm ấp ấp một chút thì y liền có phản ứng, càng không cần nói đến những khi Hách Liên Vân Thiên vô thức lộ ra cái loại phong tình này. Đây dụ hoặc, kia câu nhân, y chỉ sợ mình một chốc không kềm chế được, sau đó thú tính đại phát tổn thương Hách Liên Vân Thiên, chuyện y lo lắng nhất liền xảy ra, y sẽ là yêu quái chết oan nhất từ thuở thượng cổ chí kim, cư nhiên lại vì thân mật với người mình thích nên ứng huyết thệ mà chết…

Cho nên Thương Ngôn bây giờ vô cùng buồn khổ, vô cùng nghẹn khuất a, dùng một từ đơn giản nhất để khái quát thì chính là dục cầu bất mãn, còn là bất mãn nghiêm trọng. Mỗi khi đêm đến ôm người mình thích mà lại không thể ăn chính là một loại tra tấn vô nhân đạo đó a, cố tình lại còn là do y tự mình phát thệ. Ngay cả như vậy nhưng thật ra y chưa từng hối hận về việc mình lập huyết thệ kia, có thứ khắc chế thú tính của mình cũng không tồi.

Thương Ngôn buồn bực nằm trên giường lăn lộn, lăn từ đầu này sang đầu kia, sau đó lại lăn trở về. Lúc này Hách Liên Vân Thiên đang tắm, y lại không dám vào tắm cùng, miễn cho thấy một màn mỹ nhân xuất dục lại chỉ có thể giương mắt nhìn khiến y càng thêm thống khổ, y cũng chỉ biết đến làm ấm giường. Phiền não níu tóc, cũng không thể cả đời không làm chứ, hay là mình cẩn thận một chút? Không được không được, Hách Liên Vân Thiên gầy yếu như vậy, tựa như vừa động một cái liền vỡ, làm sao có thể chống đỡ được nhu cầu của mình? Hơn nữa, Thương Ngôn cúi đầu nhìn tiểu tử kia của mình, lần đầu tiên cảm thấy ghét bỏ nó… Tuyệt đối sẽ làm Hách Liên Vân Thiên bị thương a!!

Vậy rốt cuộc  phải làm sao bây giờ đây, chẳng lẽ thực sự chỉ có thể là y ở phía dưới, để cho Hách Liên Vân Thiên…? Nếu như đối tượng là Hách Liên Vân Thiên thì y cũng không thật sự không thể thừa nhận, thế nhưng vấn đề khác lại tới nữa. Hách Liên Vân Thiên giống như là không có chút hứng thú nào với y, ngay cả hôn môi hôm nay cũng là lần phá lệ chủ động đầu tiên, khiến cho Thương Ngôn không khỏi hoài nghi, muốn cho Hách Liên Vân Thiên chủ động ôm y thì chẳng lẽ phải đợi đến lúc Hách Liên Vân Thiên bạc đầu răng rụng hết mới có hy vọng sao…

“Ô…” Thương Ngôn ôm lấy đầu, nhụt chí vô cùng, chẳng lẽ… Chẳng lẽ y phải chủ động đi câu dẫn hắn… Đây, đây, đây cũng quá dọa người rồi. Một người cường tráng như y để cho thân thể gầy nhỏ của Hách Liên Vân Thiên áp dưới thân đã đủ dọa người, đằng này y còn phải tự mình chủ động dụ dỗ hắn ôm mình… Nếu vậy thì thật sự quá mất mặt, truyền ra ngoài đều khiến cho người ta cười tới chết, y cũng không phải tên hồ ly dâm đãng kia, muốn khoái lạc thì thế nào cũng được.

Uổng cho khuya nay y còn đặc biệt đuổi Tiểu Tam và Tiểu Tứ đi ra, không để cho bọn nó tới phá hư lúc y và Hách Liên Vân Thiên ở một mình. Nhiều cơ hội tốt a, bất quá, y thật sự không làm được chuyện tình nhục nhã chủ động dâng mình tới cửa cho người ta ăn a…

Thương Ngôn rối rắm nằm trên giường mài răng, buồn rầu không biết như thế nào mới có thể cùng Hách Liên Vân Thiên làm Chu công chi lễ (*), cũng không phát hiện ra rằng Hách Liên Vân Thiên đã tắm rửa xong.

*Chu công chi lễ: tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu công thấy như vậy là không được, vì thế đã quy định: nam nữ trước khi kết hôn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ “tình dục”, trừ phi tới ngày kết hôn. Sau mọi người gọi đó là “Chu công chi lễ – lễ nghi của Chu công”. “Chu công chi lễ” hiện tại thông tục chỉ vợ chồng cùng phòng, làm tình, phát sinh quan hệ. (http://sweetdeath4u.us )

Vào trong phòng, Hách Liên Vân Thiên vừa lau mái tóc ướt sũng vừa buồn cười nhìn Thương Ngôn lăn qua lộn lại ở trên giường, một hồi ôm mền vặn thành một đoàn, một hồi lại dang rộng tứ chi nằm ườn trên giường, đem chăn mền đều cuốn thành một đoàn.

“Ngươi đang làm gì đấy?” Chẳng lẽ đang rèn luyện thân thể? Trên giường?

Thương Ngôn luống cuống tay chân mà xả chăn mền ra, trên mặt đỏ ửng, chột dạ không thôi, đối tượng mình đem ra huyễn tưởng đột nhiên xuất hiện… Xê dịch thân mình, đem vị trí đã ủ ấm tặng cho Hách Liên Vân Thiên, cũng không quản hắn đã lên giường hay chưa liền tắt đèn, che giấu chút xấu hổ của bản thân lúc này, chỉ hy vọng hắn không phát hiện khuôn mặt đỏ bừng của mình mà thôi.

Thanh âm cởi y phục nhẹ nhàng vang lên, sau đó Hách Liên Vân Thiên lướt qua y, đi vào bên trong chui vào mền. Thương Ngôn thành thật nằm im một bên, hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn nhịn không được mà vòng tay kéo Hách Liên Vân Thiên vào lòng.

Vừa mới chạm vào liền phát hiện không đúng, Hách Liên Vân Thiên hắn, hắn cư nhiên lại cởi đồ, cái gì cũng không mặc, cứ quang lõa như vậy mà để y ôm vào lòng. Thương Ngôn nhất thời rung động, dục vọng bị bản thân áp chế bấy lâu thế nhưng lại dấy lên không hề báo trước, chậm rãi hướng về phía bộ vị dưới thân nào đó.

Cái gì thể diện hay không thể diện, tự tôn hay không tự tôn, hết thảy y đều không thèm. Hiện tại y chỉ muốn Hách Liên Vân Thiên, truyền ra ngoài dọa người cũng được, bọn hắn muốn cười cứ việc cười. Hơn nữa loại chuyện tình trên giường này, chỉ cần y và Hách Liên Vân Thiên không nói thì làm sao truyền ra ngoài. Cho nên dụ dỗ thì dụ dỗ chứ, Thương Ngôn y sẽ chủ động câu dẫn Hách Liên Vân Thiên ăn mình!

Vừa quyết định thì lập tức hành động ngay, y thật sự đã nhẫn nại quá lâu, tiếp tục nghẹn nữa thì dục hỏa tất thương thân. Vội vã hôn đôi môi khẽ nhếch kia, một tay giữ lấy hông hắn, một tay sờ lên phần đùi rắn chắc, tìm kiếm trung tâm dục vọng y thèm muốn đã lâu.

Vừa bắt lấy tiểu gia hỏa kia trong tay, Thương Ngôn liền ngừng lại chờ phản ứng của Hách Liên Vân Thiên. May mà hắn chỉ có vặn vẹo thân dưới một chút rồi cũng không có tỏ vẻ gì khác, Thương Ngôn an tâm mới tiếp tục bắt đầu làm việc.

Chậm rãi sờ soạng miêu tả hình dạng của tiểu gia hỏa kia, kỳ thật cũng không thể nói nó “nhỏ”, với thân hình gầy yếu kia của Hách Liên Vân Thiên mà nói thì thế này thật sự có hơi lớn, Thương Ngôn chậm rãi bao lấy nó mà chơi đùa. Nhân tiện nếu so công phu mà nói, Thương Ngôn hiển nhiên là mạnh hơn Hách Liên Vân Thiên nhiều. Cho dù y không giúp nam nhân khác làm, tốt xấu gì cũng đã từng giải quyết dục vọng của mình, cộng thêm yêu linh dài đằng đẵng của y, công phu tay phải này có kém cũng không thể đến nỗi nào. Vốn tưởng rằng giải quyết một sơ ca (trai tơ) như Hách Liên Vân Thiên khẳng định là chuyện nhỏ, muốn nhìn thấy bộ dáng hắn rên rỉ thở dốc trong tay mình, người nào đó khiến cho y ở trong tay hắn chưa được vài cái đã mềm chân vô lực mà tước vũ khí đầu hàng.

Dù cho không nỡ gây sức ép đến khi Hách Liên Vân Thiên cầu xin tha thứ, thế nhưng ít nhất cũng phải để y tìm về chút tâm lý để cân bằng chứ. Y đã tính toán chủ động dâng đến cửa cho Hách Liên Vân Thiên thượng rồi, chút mặt mũi này chung quy phải để cho y lấy về đi. Vì thế nên Thương Ngôn sử xuất hết tất cả vốn liếng để hầu hạ tiểu tử trong tay mình, chờ đợi nghe được tiếng rên rỉ êm tai của Hách Liên Vân Thiên. Thương Ngôn còn ảo tưởng ra tiếng nói thanh lãnh sạch sẽ của Hách Liên Vân Thiên một khi nhiễm phải dục vọng thì sẽ thành dạng gì, sẽ mê người đến thế nào, làm sao biết được sự thật hoàn toàn không có chuyện như vậy. Đừng nói đến rên rỉ thở dốc, trên mặt Hách Liên Vân Thiên ngay cả biểu cảm kích động còn không có!

Thương Ngôn lại bị chịu đả kích. Không biết… Đây có phải là do kỹ thuật của y quá kém cỏi ha không. Hách Liên Vân Thiên thậm chí còn cau mày nhẹ, tiểu gia hỏa trong tay y cũng không có biến hóa gì nhiều, chỉ hơi ngẩng đầu mà thôi… Thương Ngôn ngay cả tâm muốn chết cũng có rồi, hiển nhiên là chịu đả kích rất lớn.

Cũng may một câu của Hách Liên Vân Thiên kịp thời cứu lại tự tôn chìm đến mức thấp nhất của Thương Ngôn, ngăn chặn xúc động muốn tự sát của y, tránh khỏi một hồi thảm kịch phát sinh.

Hách Liên Vân Thiên nói: “Cảm giác thực kỳ quái…”

Thương Ngôn trợn mắt há mồm, thử thăm dò hỏi: “Đây là lần đầu tiên của ngươi?” Hách Liên Vân Thiên nhìn thế nào cũng đã ngoài hai mươi, không có khả năng chưa từng kích động lần nào chứ.

Ai ngờ Hách Liên Vân Thiên lại “Ân” một tiếng.

Thương Ngôn kích động a, hắn cư nhiên thật sự là lần đầu tiên xúc động, hắn thậm chí ngay cả tự an ủi cũng chưa từng có, chẳng trách sao lần đầu tiên phục vụ cho y lại trúc trắc không thôi, y còn cho là hắn ngượng ngùng, không ngờ được lại là lần đầu tiên. Nhưng mà nghĩ lại, Thương Ngôn y cư nhiên bị một người lần đầu tiên dùng tay hầu hạ người khác khiến cho bắn nhanh như vậy, quả thực rất mất mặt.

Hách Liên Vân Thiên cư nhiên vẫn còn là xử nam, đừng nói nữ nhân, ngay cả chỗ kia của hắn, đại khái đều là lần đầu tiên bị người khác chạm vào. Nghĩ đến đây, Thương Ngôn liền cao hứng đến mức muốn nhảy cẫng lên. Hách Liên Vân Thiên luôn là một mình một người, bộ dáng như vậy của hắn, trúc trắc cũng được, xúc động cũng được, đều chỉ có một mình y thấy, hoàn toàn thuộc về một mình y.

Bất quá Thương Ngôn lại cảm thấy mình có lỗi với Hách Liên Vân Thiên, người ta trong trắng, còn y lại không phải. Tuy rằng y không giống tên hồ ly dâm đãng sinh hoạt thối nát kia, thế nhưng cũng không phải luôn thanh tâm quả dục, tự nhiên không hề cấm dục. Mùa xuân phát tình, tìm người giao triền cũng là một chuyện khoái nhạc, không phải vấn đề thích hay không, chỉ là dục vọng mà thôi. Nghĩ đến như vậy, chuyện dâng mình cho Hách Liên Vân Thiên cũng không còn dọa người lẫn sỉ nhục như trước, nay lại nhiều thêm vài phần cam nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.