Thương Ngôn quẫn bách, cuống quýt vận khởi pháp thuật muốn biến trở về. Thế nhưng có câu “Mang trung sai thác” (vội vàng thì dễ phạm sai lầm), thành ngữ này thể hiện hoàn mỹ trên người Thương Ngôn. Cũng không biết y thi pháp sai lầm ở đâu, không những không thể biến cái tai xù trở về mà ngược lại, còn ngượng ngùng đến mức biến cả cái đuôi của mình ra.
Thương Ngôn lúng túng đến mức quả thực muốn đâm đầu chết cho xong, thấy biểu tình kinh ngạc sau đó cười tủm tỉm của Hách Liên Vân Thiên thì càng thêm tu phẫn (xấu hổ + tức giận). Thật sự là hổ thẹn với tu vi vạn năm của mình a, cư nhiên lại hóa ra cái đuôi cùng lỗ tai, chưa kịp vận khởi pháp thuật lại bị Hách Liên Vân Thiên một phen đè xuống.
Hách Liên Vân Thiên kéo tay y lại, mỉm cười cúi người hôn lên cái tai nhung mao của y, cũng không biết có cố ý hay không, cư nhiên còn phả một hơi lên vùng cực kỳ mẫn cảm trên tai y, “Thật đáng yêu a, không cần biến trở về.” Nói xong lại nhéo một phen.
Hơi thở nóng rực phun bên tai dần lan ra, Thương Ngôn run lên, không biết là xấu hổ hay tức giận mà trên mặt quả thực giống như tôm luộc. Bị Hách Liên Vân Thiên nói thật đáng yêu, thật không biết là nên vui hay nên buồn đây… Nam nhân cường tráng cao lớn như y thật sự không thể nào liên hệ với cái từ đáng yêu này. Thế nhưng hết lần này đến lần khác y bị bẽ mặt trước Hách Liên Vân Thiên, lần này lại càng thêm bất kham, cư nhiên giữa lúc giao hoan mà ngay cả hình người cũng không duy trì được…
Song, mặc kệ Thương Ngôn tìm cách thế nào đều bị Hách Liên Vân Thiên đè đôi tay không thể sử nửa điểm khí lực xuống. Y cũng không chống cự, tuy rằng xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn thuận theo ý của Hách Liên Vân Thiên, không kiên trì biến trở về, cư nhiên duy trì hình dáng bán hóa thú khiến y mất mặt.
Hai người vẫn còn kết hợp chặt chẽ với nhau, Hách Liên Vân Thiên bị nơi mật xử phía sau cùng cái đuôi mới mọc ra thỉnh thoảng cọ nhẹ, khiến hắn hứng thú đưa tay xuống sờ sờ.
“Ngô a…” Một tiếng rên rỉ tiêu hồn phệ cốt tràn ra từ miệng Thương Ngôn. Không hề được báo trước, bị Hách Liên Vân Thiên đụng đến gốc đuôi, nơi đó cư nhiên vô cùng mẫn cảm, quả thực giống như là trực tiếp nắm lấy nơi yếu hại. Điểm chết người chính là, Hách Liên Vân Thiên lúc này lại vừa vặn liếm lên cái tai của y, khoái cảm kỳ diệu nháy mắt truyền ra giống như điện giật từ nơi bị chạm vào.
Dưới thân vô thức căng thẳng, cắn chặt lấy thứ nóng bỏng của Hách Liên Vân Thiên đang chôn trong cơ thể y. Hách Liên Vân Thiên theo đó mà kêu lên đau đớn, Thương Ngôn xấu hổ vội vàng thả lỏng thân thể, nhận thấy ý đồ muốn lui ra ngoài của Hách Liên Vân Thiên, y vội lên tiếng ngăn cản “Đừng…”
Hách Liên Vân Thiên quả nhiên nghe theo ngừng động. Lúc này Thương Ngôn lại không biết nói cái gì, cũng không thể nói ‘Ngươi động đi’… Đại quẫn, nói xong sẽ không dám nhìn mặt Hách Liên Vân Thiên nữa.
Hách Liên Vân Thiên thấy biểu tình ngượng ngùng như vậy của Thương Ngôn, nhịn không được lại nhéo nhéo cái lỗ tai mẫn cảm kia, trước khi Thương Ngôn phát ra tiếng kinh hô thì dùng miệng chặn môi y, đem âm thanh rên rỉ của y đều nuốt vào bụng. Đợi đến khi Thương Ngôn khó nhịn mà phải trượt hạ hầu kết, làm động tác nuốt thì mổ lên môi y một cái rồi rời đi.
“Xoay người đi.” Thứ nóng rực dưới thân đã sớm nhân lúc Thương Ngôn ý loạn tình mê vừa rồi mà lui ra khỏi cơ thể y.
Tuy rằng không biết Hách Liên Vân Thiên muốn làm cái gì, thế nhưng Thương Ngôn vẫn nghe lời mà phối hợp xoay người lại, đưa lưng về phía Hách Liên Vân Thiên, phủ phục trên giường, nâng mông lên cao. Chẳng qua Thương Ngôn tựa hồ quên mất giữa hai chân mình đang có một thứ không nên tồn tại. Y vừa xoay người, cái đuôi mềm mại thật dài lập tức lay động, không ngừng đung đưa trước mặt Hách Liên Vân Thiên, tựa như đang ra sức câu dẫn Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên phì cười bắt lấy cái đuôi đang tạo thành độ cong duyên dáng kia. Thương Ngôn lúc này mới kịp phản ứng muốn xoay người, nhưng lại bị Hách Liên Vân Thiên đưa tay đỡ lấy thắt lưng, một lần nữa cầm vật nóng rẫy chôn sâu vào thân thể y tác loạn.
“Ân… A…” Đong đưa cái đuôi dựng thẳng, thông đạo đã sớm được khai phá nguyên vẹn nay càng thuận tiện cho Hách Liên Vân Thiên tiến nhập, đâm đến nơi sâu nhất, va chạm đến mức phải rên rỉ thoát lực. Vật giữa hai chân vừa rồi đã phát tiết nay lại ngẩng đầu, tỏ rõ Thương Ngôn lại bị khơi mào dục vọng, khiến cho Thương Ngôn khó nhịn kẹp chặt hai chân, muốn che giấu phản ứng mất khống chế đáng xấu hổ này của mình… Y chỉ là bị Hách Liên Vân Thiên đỉnh nhập mà thôi, cư nhiên không được động chạm gì mà lại có cảm giác, Thương Ngôn âm thầm thóa mạ mình thật sự không biết xấu hổ.
“Như vậy sẽ không đè lên đuôi của ngươi.” Hách Liên Vân Thiên nói, dứt lời còn sờ vuốt cái đuôi lắc lư trước mắt, thỉnh thoảng lại cọ qua trên ngực dưới eo, tựa như là đang ve vãn mình phạm tội.
Lời nói quá mức trắng trợn lại nhắc nhở Thương Ngôn một chuyện dọa người – y vì vui thích mà hiện nguyên hình. Cũng may Hách Liên Vân Thiên không cho Thương Ngôn nhiều thời gian để hối hận, sờ đủ cái đuôi nhung mao kia thì bắt đầu luật động. Đồng thời cũng không buông tha đôi tai mẫn cảm đáng thương của Thương Ngôn, thân thể dán lên lưng Thương Ngôn, tay không ngừng sờ vuốt trêu đùa, tay còn lại thì không quên an ủi tiểu tử bên dưới của Thương Ngôn đang ngày càng trướng đại kia.
Toàn bộ những nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể đều bị khống chế trong tay Hách Liên Vân Thiên. Tuy rằng động tác không hề quá phận kịch liệt, quả thực ôn nhu cẩn thận giống như con người Hách Liên Vân Thiên, thế nhưng loại luật động cùng âu yếm không nóng không lạnh này lại dệt ra một tấm lưới khoái cảm tinh mịn, bao vây giam giữ lấy Thương Ngôn, khiến cho y không thể trốn thoát, khoái cảm rối loạn truyền đến từ sâu trong thân thể đều hóa thành tiếng rên rỉ ám ách.
“Không nên… Đụng… A… Kia… Đừng… Đừng mà… A…” Một câu đầy đủ đều bị va chạm phá thành mảnh nhỏ, Thương Ngôn tưởng như khóc ròng cầu xin tha thứ.
“Ân.” Hách Liên Vân Thiên nghe lời thu hồi cái tay đang đùa giỡn vuốt ve cái tai mẫn cảm, Thương Ngôn vừa mới thở dốc một ngụm, làm sao tiên liệu được Hách Liên Vân Thiên ngược lại cầm lấy cái đuôi kia.
“A…” Gốc đuôi bị nắm chặt, bàn tay Hách Liên Vân Thiên lại làm hành động sáo lộng. Hai tay phía trước phía sau lên xuống cùng tần suất, ngón tay thỉnh thoảng còn xẹt qua phần da thịt non mềm ở giữa đùi và hội âm của Thương Ngôn.
Thật sự là thủy thâm hỏa nhiệt a. Thương Ngôn vung loạn hai tay ở trên giường, tựa như muốn làm dịu dục vọng khó nhịn đang khiến thần trí y cháy rụi. Hai đầu gối chống đỡ thân thể không ngừng run rẩy, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Khoái cảm cùng nhục nhã đan xen. Y thật sự không muốn biểu hiện bất kham như vậy trước mặt Hách Liên Vân Thiên, thế nhưng cực lạc sâu trong tận xương tủy lại khiến cho y muốn phóng túng bản thân. Y chưa bao giờ nghĩ đến cái đuôi và lỗ tai lại là bộ vị mẫn cảm trí mạng như vậy, chỉ thoáng đụng chạm liền dẫn đến thân thể rung động không ngừng.
“Vân… Thiên…” Trong thanh âm mang theo tiếng khóc mơ hồ, tràn ngập bối rối khó hiểu. Khoái cảm quá mức xa lạ khiến cho y không biết theo ai, chẳng qua trong thân thể lại luôn có tiếng kêu gào, nhiều hơn, nhanh hơn nữa, mạnh thêm nữa, hung hăng để cho y thống khổ, để cho y cao trào đi.
“Không… Ngô…” Cắn chặt lấy sàn đan dưới thân, cả cơ thể Thương Ngôn ưỡn cong siết chặt, cả cái đuôi cũng theo luật động trừu sáp của Hách Liên Vân Thiên mà kéo căng thẳng tắp, vật cực đại trong tay Hách Liên Vân Thiên đồng thời phun ra chất dịch trắng ngà.
“Ân…” Hách Liên Vân Thiên cũng rên rỉ một tiếng, tràng đạo thít chặt lấy vật hỏa nhiệt của Hách Liên Vân Thiên cũng làm cho hắn nháy mắt đạt cao trào.
Đầu gối không còn chống đỡ nổi trọng lượng của y và Hách Liên Vân Thiên được nữa, hai người lập tức ngã sấp lên giường. Hách Liên Vân Thiên vừa bình ổn hô hấp vi suyễn, vừa vuốt ve cơ thể tinh tráng ướt đẫm mồ hôi của Thương Ngôn, lại mổ nhẹ lên vành tai mẫn cảm run rẩy, sau khi dẫn ra được một tiếng rên nhẹ của Thương Ngôn thì thỏa mãn xoay người nằm xuống bên cạnh y.
“Thích không?” Vừa thuận lưng của y vừa cắn tai y nói.
Thương Ngôn xấu hổ đỏ mặt vặn vẹo thân thể, vùi đầu trong chăn ấ úng đáp “Ân”, quả thực rất có tính toán cho mình ngộp chết. Vì sao mỗi lần y và Hách Liên Vân Thiên hoan hảo, lần sau so với lần trước còn dọa người hơn a?
Hách Liên Vân Thiên nhìn Thương Ngôn mang vẻ phong tình khác với thường ngày, ôm siết lấy hông y rồi dán người lên. Hai người cứ lẳng lặng nằm song song với nhau như vậy, cũng không để ý trên người đầy mồ hôi và bạch trọc.
Sau một hồi, Thương Ngôn trộm kháp động pháp thuật, thu hồi cái đuôi cùng lỗ tai dọa người kia. Y hơi nghiêng mặt, trộm ngắm Hách Liên Vân Thiên bên người, thấy hắn từ từ nhắm mắt lại, an tường mà ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nghiêng người đối diện với Hách Liên Vân Thiên.
Kéo cái chăn đã bị bọn họ đá đến bên cạnh vò thành một cục, nhẹ nhàng đắp cho Hách Liên Vân Thiên, lại ấn lên mi tâm hắn một nụ hôn, tưởng niệm trống trãi hơn mấy tháng qua rốt cuộc được lấp đầy. Hách Liên Vân Thiên ôn nhu nên ngoại trừ nơi đáng xấu hổ kia có chút sưng thì thân thể không có nơi nào không khỏe, chỉ có thỏa mãn sau loại chuyện này, thỏa mãn đến mức ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Chẳng qua nghĩ đến gia hỏa không mời mà đến khiến người ta phải đau đầu ở bên ngoài phòng, Thương Ngôn vẫn phải thở dài, cẩn thận di chuyển thân thể, muốn thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Hách Liên Vân Thiên mà xuống giường, lại cầm vải mịn thay hắn lau rửa vết bẩn mồ hôi trên người, rồi chỉnh chăn mỏng cho hắn có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Làm xong hết thảy, Thương Ngôn mới vừa chuyển bước chân, đột nhiên cảm thấy giữa hai chân có chút khác thường, cúi đầu nhịn xuống, mặt y lập tức đỏ bừng. Giữa hai chân y, một đạo bạch trọc xuôi theo bắp đùi uốn lượn chảy xuống, hiện lên vẻ sắc tình dâm mỹ nói không nên lời. Đây là thứ gì… Thương Ngôn tự nhiên trong lòng hiểu rõ, luống cuống tay lau đi chứng cớ mê người Hách Liên Vân Thiên để lại trong cơ thể mình.
Đến khi mặc y phục xong, trên mặt Thương Ngôn đã cởi bỏ nét đỏ hồng, cuối cùng cũng khôi phục từ bộ dạng mang theo mị hoặc về bộ dạng ngày Thương Ngôn. Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc đẩy cửa ra ngoài, tên hồ yêu Vân Sơ đã nhàm chán mà hiện nguyên hình, ghé vào trên lan can mà gà gật chợp mắt.
Thương Ngôn tức giận đi qua xách cổ hồ yêu. Kỳ thật vừa rồi y luôn lưu lại một tia nguyên thần chú ý đến hành động của tên này, chỉ sợ tao hồ ly cào phá cửa không được thì không để ý đến cấm chế của y mà trực tiếp dùng yêu lực phá cửa, đến lúc đó lại bị gã nhìn thấy y và Hách Liên Vân Thiên đang… Y quả thật sẽ không muốn sống nữa….
Vân Sơ bị y xách lên một cái, thiếu chút nữa run rẩy đến mức xương cốt toàn thân vỡ tan, thét chói tai một tiếng, móng vuốt lập tức chộp tới Thương Ngôn, Thương Ngôn thuận thế mà quăng gã ra ngoài. Vân Sơ vừa rơi xuống đất liền biến thành mỹ nhân tuyệt sắc tóc đỏ. Cước bộ điểm nhẹ, thân hình vừa chuyển, trên người khoát lên áo choàng vân văn đồng dạng đỏ lửa. Gã u oán nhìn Thương Ngôn một cái, sau đó liền mềm nhuyễn không xương ngã về phía Thương Ngôn.
“Ngươi vì sao mỗi lần đều hung dữ đối với ta như vậy…”
Thương Ngôn liếc mắt, một tay duỗi ra chống trên người Vân Sơ không xương đang muốn dán tới, bảo trì khoảng cách một cánh tay với gã, “Ngươi đến rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ôi ôi, không có chuyện thì ta không thể đến tìm ngươi được sao…” Ngữ khí này, thần thái này, ủy khuất đến mức khiến người ta muốn lập tức kéo vào lòng an ủi một phen. Đáng tiếc Thương Ngôn lại bất vi sở động, còn nhíu nhíu mày, chú ý đến động tĩnh trong phòng, chỉ sợ Vân Sơ huyên náo đánh thức Hách Liên Vân Thiên.
“Ngươi xem ngươi đi, vội vàng ăn sạch mỹ nhân, lạnh nhạt người ta, người ta đã không giận ngươi rồi, ngươi lại còn ác thanh ác khí như vậy, thật là khiến người ta thương tâm.” Ngữ khí ai oán ủy khuất thật giống như tình nhân oán trách, ghen tuông lan tràn, bất quá lại đột nhiên giương khóe miệng, treo lên một nụ cười đen tối, cong cong đôi mắt đào hồ ly, “Thế nào, hương vị mỹ nhân Hách Liên Vân Thiên kia có được không?”
“A a, hắn ở trên giường cũng thanh lãnh ôn nhu như vậy sao? Chậc, hay là phi thường chủ động khác bình thường? Ngô… thực tuyệt…”
“Câm miệng, nói nữa ta xé miệng của ngươi.” Thương Ngôn nhíu mày quát, vừa nghĩ tới bộ dáng kích tình khi giao hoan của Hách Liên Vân Thiên trong ảo tưởng của Vân Sơ, Thương Ngôn liền hận không thể kéo Hách Liên Vân Thiên trong ảo tưởng của gã giấu đi. Hách Liên Vân Thiên là của y, là của một mình y, làm sao có thể cho phép kẻ khác thèm muốn, cho dù là trong số ít bằng hữu của y cũng không được. Hách Liên Vân Thiên chính là cấm địa trong lòng y, không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm.
“Hứ! Dám làm không dám nhận, nói thôi cũng không được nữa. Thấy ngươi xem hắn như bảo bối, ta cũng chưa ra tay với hắn có được không! Bằng không mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, hừ, chẳng qua đều tại ngươi cư nhiên phân một luồng nguyên thần bản mệnh ra bám trên người hắn, làm hại ta tưởng lầm hắn là ngươi nên mới tìm đến nơi này, khiến cho ta công dã tràng.”
“Nói lời vô ích liền lăn.” Thương Ngôn không thể nhịn nổi nữa, sớm biết thế y đã lưu lại trên giường tiếp tục ngọt ngào với Hách Liên Vân Thiên.
“Ta thật sự đến giúp ngươi độ kiếp!” Vân Sơ nói nhanh, bằng không Thương Ngôn sẽ thực sự quăng hắn ra ngoài. Ngô, người ta thực đáng thương mà ~ Uổng cho giao tình mấy vạn năm giữa hắn với y.Hết chương 35.