Lời của Thương Lan thành công khiến Thương Ngôn dừng bước, quay đầu lại nhìn tên Hắc Long có thực lực cường đại. Nghe ý tứ này của hắn ta, dường như hắn biết mình? Thế nhưng y lại không có chút ấn tượng nào với hắn a… Từ “hắn” trong miệng hắn ta liệu có phải chính là người đã từng nuôi mình trước kia? Nếu đổi lại là lúc trước, Thương Ngôn nhất định sẽ mở miệng hỏi kẻ nhẫn tâm vứt bỏ mình trước kia rốt cuộc là ai, sau đó lại hỏi người đó vì sao lại không cần mình nữa.
Bất quá hiện tại, tất cả chuyện này đều không còn quan trọng. Đúng vậy, không quan trọng. Hách Liên Vân Thiên đi rồi, hết thảy đối với Thương Ngôn mà nói đều không là gì, ngoại trừ tiểu sinh mệnh trong bụng có lẽ chính là hài tử của y và Hách Liên Vân Thiên ra. Vừa nghĩ đến đây, Thương Ngôn liền theo bản năng mà mò lên bụng mình, cảm thụ từng nhịp nhảy lên của vật nhỏ mong manh kia.
“Ngươi thật sự không nhớ ra ta?” Hắc Long Thương Lan nhìn Thương Ngôn. Xem ra y thật sự không hề có chút ấn tượng nào về mình. Bất quá cũng đúng, lần đầu tiên mình gặp Thương Ngôn cũng không nhận ra y. Thế nhưng hiện tại y cư nhiên ngay cả người đó cũng quên mất… Một khi đã như vậy, vì sao lần trước trên người y không có khí tức của người nọ, lần này trên người y lại xuất hiện khí tức của hắn? Tuy rằng cực kỳ yếu nhưng hắn tuyệt đối không nhận sai.
Thương Ngôn lắc đầu, thấy Thương Lan chay mày cũng không nói thêm gì nên không muốn ở lại dây dưa với hắn nữa. Đang định rời đi, bỗng Thương Lan lại đột nhiên ra tay như chớp giật, nắm chặt lấy tay Thương Ngôn. Yêu lực của hắn ta thừa dịp Thương Ngôn không kịp chuẩn bị mà lập tức khai phá phòng ngự của y, thế như chẻ tre mà xông vào cơ thể Thương Ngôn tra xét, nhằm xác nhận chút khí tức kia có phải do người nọ lưu lại trong thân thể Thương Ngôn để bảo hộ y hay không.
Thương Ngôn cả kinh, cũng đã mất thế chủ động, liền bị Thương Lan chế trụ. Hơn nữa yêu lực khô kiệt hư không của y hoàn toàn không làm nổi chống cự. May mắn Thương Lan cũng không muốn làm hại y, chỉ là muốn tra xét khí tức trong người y rốt cuộc từ đâu mà đến. Một luồng yêu lực nháy mắt chạy suốt toàn thân, lập tức tìm được ngọn nguồn.
Yêu lực của Thương Lan vừa định đâm vào quang đoàn đang thong thả xoay tròn kia, lại lập tức bị nó cuốn lấy, sau đó một luồng lực hút mạnh mẽ truyền đến, lôi kéo yêu lực trong cơ thể Thương Lan đến mức rối loạn một trận. Trong khoảnh khắc, tựa như thủy triều trút xuống, nó cư nhiên chiếm dụng yêu lực của Thương Lan, đồng hóa rồi hấp thu.
Thương Lan kinh nghi, lập tức chặt đứt liên kết giữa cỗ yêu lực này với mình. May mà như thế, một hồi kia cũng bị hút đi gần như nửa phần yêu lực, quang đoàn kia lập tức sáng ngời lên không ít. Nửa phần yêu lực này của Thương Lan rốt cuộc khổng lồ đến mức nào a….
Thật bá đạo, Thương Lan thầm than một tiếng. Chỉ thông qua tiếp xúc ngắn ngủi như vậy nhưng Thương Lan đã minh bạch thứ kia là gì, rồi nhìn Thương Ngôn bằng ánh mắt kỳ quái. Lúc này Thương Ngôn đã kéo giãn khoảng cách với Thương Lan, tức giận không thôi, y thật sự quá bất cẩn rồi!
“Ngươi có phải đã… giao phối với hắn phải không?” Thương Lan lộ ra biểu tình thấu hiểu.
Thương Ngôn sửng sốt, da mặt ửng đỏ, bất quá y vẫn gật đầu.
“Là cùng với người tên Hách Liên Vân Thiên kia đi?” Trên khuôn mặt lãnh tuấn như đao khắc của Thương Lan hiện ra một nụ cười nhẹ.
Thương Ngôn không nói không rằng, ngược lại tìm một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống. Chờ đến khi Thương Lan minh bạch thì y đã bắt đầu khôi phục yêu lực khô kiệt. Vốn y muốn cách xa tên gia hỏa không biết là kẻ địch hay bằng hữu này, ai biết được hồi nữa hắn ta liệu có thăm dò y một lần nữa hay không; thế nhưng hiện tại đề cập đến Hách Liên Vân Thiên, vậy nên y nhất định phải chuẩn bị. Thương Ngôn không thể không vừa đề phòng vừa thuận theo hắn ta.
“Trước tiên ta hỏi ngươi, Hách Liên Vân Thiên đâu?” Thương Lan cũng giống như Thương Ngôn, tìm một tảng đá rồi khoanh chân ngồi xuống, rất có phong thái cùng nhau trường đàm.
“…” Thương Ngôn im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng nói, “Hắn thay ta cản Đại Nhật Thần Hỏa kiếp.” Về phần kết quả, y không cần nói thì hẳn Thương Lan cũng rõ. Y căn bản không thể nói ra được chữ “chết” kia. Chẳng qua cái chữ kia vẫn quanh quẩn trên đầu lưỡi, khiến y đau lòng đến mức không nói nên lời.
“Tan thành tro bụi sao?” Thương Lan ngược lại không hề cố kỵ mà nói ra, cuối cùng còn lộ ra một cái cười châm chọc. Thương Ngôn đang định tức giận, chợt nghe thấy Thương Lan tiếp tục nói, “Ngươi có thể yên tâm, hắn không chết. Dù cho toàn bộ thế giới này biến thành tro bụi, không còn tồn tại, hắn đại khái cũng sẽ không chết.”
Thương Ngôn mừng rỡ như điên, không thể tin tưởng mà hỏi lại: “Thật sao?” Đại khái ngay cả chính y cũng không chú ý đến thanh âm run rẩy của mình lúc này đã tuyên bố mình khẩn trương biết bao nhiêu. Y chỉ sợ vừa mới dấy lên hy vọng lại bị Thương Lan dập tắt ngay. Hiện tại y không có khả năng chịu đựng đả kích như vậy.
Thương Lan nhìn thần thái vốn như tro tàn của Thương Ngôn trong nháy mắt sáng lên, nhìn chằm chằm hồi lâu, thở dài một tiếng, “Thích hắn đối với ngươi mà nói không phải là chuyện tốt. Ta cũng không biết hiện tại nói cho ngươi biết là cứu ngươi hay hại ngươi. Người như hắn, những kẻ như chúng ta không phải có thể ngưỡng vọng…” Lời nói cuối cùng lộ vẻ bi thương vô hạn.
Thử hỏi bọn hắn, một người là yêu tiên ngang hàng Đại La Kim Tiên, một người là Hắc Long tu luyện đắc đạo có yêu lực cao thâm; trên thế giới này cho dù là Tiên đế, tuy rằng đại khái đánh không lại hắn, thế nhưng Tiên đế cũng không phải tồn tại đòi hỏi bọn họ phải ngưỡng vọng. Vừa rồi trong giọng nói của Thương Lan lộ ra kính sợ. Đúng vậy, kính sợ, không hề che giấu chút nào. Thương Ngôn cũng không thể tin tưởng có một tồn tại khiến Hắc Long phải kính sợ hơn Tiên đế như vậy.
Thương Ngôn mơ hồ biết được, lời nói tiếp theo của Thương Lan có khả năng sẽ xé mở toàn bộ thế giới trước mắt y, quan niệm vốn có của y đối với thế giới này có lẽ sẽ bị lật đổ. Kỳ thật giữa chúng yêu quái luôn luôn có chút bí văn lưu truyền. Phía trên Tiên giới do Tiên đế thống lĩnh còn có tồn tại càng cường đại hơn, yêu tiên cũng không phải là điểm tu luyện cuối cùng.
“Hắn đến tột cùng là ai…” Nên biết chung quy vẫn phải biết. Mặc kệ Hách Liên Vân Thiên là người phương nào, là yêu ma quỷ linh, hay là thần tiên tinh quái đều được, y chỉ cầu hắn vẫn còn sống trên đời này. Mặc kệ sự tồn tại của hắn cách y bao xa, y đều sẽ tìm được hắn, để cho y nhìn hắn một lần, xác định sự tồn tại của hắn là tốt rồi. Hiện tại y không dám có bất kỳ yêu cầu xa vời nào.
“Đông Vân Thánh Quân.”
Thương Ngôn cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe tới danh hào này, không khỏi hỏi lại: “Ngươi nói Hách Liên là Đông Vân Thánh Quân?” Biểu tình không tin lộ ra trên mặt y không sót gì. Trong danh hào lại có chữ “thành”, nếu không phải là tự xưng thì hẳn là phải có thần thông vô thượng. Thế nhưng Hách Liên Vân Thiên thật sự không giống. Nếu như là sự thật, chẳng phải hắn vẫn luôn luôn dối gạt mình…
“Có thể nói phải cũng có thể nói không phải.” Thương Lan lúc này cũng không đợi Thương Ngôn hỏi mình mà liền nói tiếp, “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Trên người Hách Liên Vân Thiên không hề có khí tức của hắn, bằng không thì lúc ấy ta đã không thể không nhận ra hắn. Ngươi cũng không cần hoài nghi tình cảm của hắn dành cho ngươi, nhân vật như Đông Vân quân…” Thương Lan dừng lại một chút, tựa như đang nhớ lại thần thái của vị Đông Vân quân kia rồi mới nói tiếp, “Tuyệt đối khinh thường loại chuyện đùa bỡn người khác. Cho nên ta đoán trong chuyện này nhất định có ẩn tình, nhưng hài tử trong bụng ngươi mang khí tức của Đông Vân quân không hề sai.”
Đây thật sự là hài tử của bọn họ. Trên gương mặt Thương Ngôn hiện lên một nụ cười hạnh phúc, đôi bàn tay ôn nhu xoa lên bụng của mình. Nơi này đang dựng dục hài tử của bọn họ… Thương Ngôn chẳng những không kinh sợ vì nam tử thụ thai, trái lại còn vui sướng không thôi, bởi vì đây là ký thác duy nhất của hắn.
Thương Lan thấy biểu cảm như thế của Thương Ngôn thì há hốc, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, cuối cùng vẫn nói: “Ngươi vẫn nên sớm bỏ hài tử đó đi.”
“Vì sao?!” Thương Ngôn kinh nghi quát hỏi, nháy mắt lui về sau vài bước bảo vệ lấy bụng mình, tựa như Thương Lan sẽ bổ nhào qua, lập tức đào hài tử trong bụng y ra ngoài.
“Ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi. Vừa rồi ngươi cũng thấy, nó bá đạo như vậy, ngươi cho rằng hài tử của hắn chỉ với pháp lực của ngươi mà có thể dựng dục sao? Ngươi có biết nó cần biết bao nhiêu linh khí không? Hiện tại nó đang hấp thu yêu lực của ngươi đi? Với đà này, nó chưa sinh ra đời mà yêu đan của ngươi đã bị nó hấp thu đến vỡ vụn rồi!”
“Ta…” Sắc mặt Thương Ngôn trắng nhợt, “Bất kể thế nào ta cũng sẽ sinh hạ nó.”
“Ngươi việc gì phải tự làm khổ mình…” Thương Lan lộ ra vẻ không đành lòng.
“Ngươi biết hắn ở nơi nào chứ…?” Thương Ngôn không muốn dây dưa nhiều về chuyện hài tử. Y tuyệt đối sẽ không bỏ đứa nhỏ này đi.
Thương Lan gật gật đầu, “Phía đông của Đông Hải.”
Đông Hải mà còn ở phía đông? Đông Hải không phải đã là cực đông rồi sao…
“Phía đông Đông Hải, Vô cấm chi hải, Đông Vân quân sẽ ngụ ở nơi đó.”
“Cám ơn ngươi.” Thương Ngôn nói câu đó không phải vì cảm tạ hắn cứu mình, mà là cảm tạ hắn nói cho y biết nơi Hách Liên Vân Thiên hạ lạc.
Thương Lan giữ chặt Thương Ngôn đang định vùi đầu bay về phía đông, không khỏi cả giận nói: “Ngươi ngu ngốc hay sao? Ngươi có biết Vô cấm chi hải nguy hiểm đến thế nào không? Cứ ngốc hồ hồ xông vào cấm địa như vậy, ngươi chưa đến Vô cấm chi hải đã chết mất rồi!”
Thương Ngôn nghe vậy thì quay đầu, “Ngươi biết? Ngươi tới từ nơi này.” Một câu này vô cùng khẳng định, hơn nữa e rằng hắn có quan hệ không nhỏ với vị Đông Vân Thánh Quân kia đi.
Thương Lan lạnh mặt hung tợn nói: “Ngươi thật sự muốn đi tìm hắn? Có lẽ ngươi chưa từng nghe đến danh hào Đông Vân Thánh Quân, vậy Huyết Đế hẳn là phải biết chứ?”
Huyết Đế? Lúc này Thương Ngôn thật sự biết đến. Trong truyền thuyết, khi tiên yêu thượng cổ đại chiến có xuất hiện một nhân vật, nghe nói kẻ này rất khát máu. Có lẽ nhiều người tưởng rằng đây là nhân vật trong yêu giới, kỳ thật lại không phải. Kẻ này không phải yêu cũng chẳng phải tiên. Hôm nay tâm tình tốt có thể giúp đỡ Tiên giới giết toàn bộ các đại yêu thần, hôm sau tâm tình không tốt nói không chừng lại một mình xông vào đại doanh Tiên giới, chém giết đến mức máu chảy thành sông. Khi ấy yêu tiên bị diệt dưới tay hắn nhiều vô số kể, danh hào Huyết Đế từ đó mà ra. Tương truyền địa phương có hắn xuất hiện đều thành một mảnh huyết quang, tiên yêu đều tránh lui.
Một kẻ khát máu như vậy cư nhiên chính là Hách Liên Vân Thiên lãnh thanh cao khiết? Thương Ngôn hoàn toàn không tin.
Thương Lan cười lạnh một tiếng, bị sự cố chấp của Thương Ngôn làm tức chết, cố ý nói: “Ngươi không tin phải không? Ở trong mắt Đông Vân quân, yêu tiên gì đó đều là con kiến. Bình thường ngươi đi trên đường sẽ né con kiến trên mặt đất mà không giết nó sao? Hắn không khát máu hiếu sát, những kẻ đó chẳng qua chỉ không khéo là những con kiến chặn đường mà thôi, trong mắt hắn căn bản giết hay không giết cũng không khác nhau.”
“Con người thần thông, pháp lực vô biên như thế, ngươi thật sự còn muốn đi tìm hắn sao?”
“Ân.” Thương Ngôn kiên định gật đầu. Y chỉ muốn xác nhận Hách Liên Vân Thiên vẫn còn sống. Hắn không phải là Đông Vân Thánh Quân gì đó, càng không phải Huyết Đế kia, chỉ là Hách Liên Vân Thiên của y mà thôi.
“Ngươi quả nhiên vẫn đáng ghét như hồi nhỏ!!” Thương Lan hung ác nói.
Thương Ngôn cũng không truy vấn làm sao ngươi biết ta khi còn bé, chỉ mỉm cười, ngồi xuống tu luyện. Hắn nói không sai, nếu như không tìm được Hách Liên Vân Thiên mà còn chết trên đường, làm sao có thể? Y muốn hảo hảo sống sót, sống trong thế giới có Hách Liên Vân Thiên. Dù cho lần này không thể ở bên hắn, y cũng muốn hảo hảo sống sót. Mạng của y là của Hách Liên Vân Thiên, không thể có lỗi với hắn…