Vân Hách Liên Thiên

Chương 40: Quân thượng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Chrysanthemum

Vốn Thương Ngôn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào lời của Thương Lan, vật nhỏ kia nhìn thế nào cũng không giống như có thể gây nguy hại lớn như thế. Chẳng qua khi Thương Ngôn khoanh chân ngồi xuống khôi phục yêu lực thì lại thật sự phát hiện chỗ đáng sợ của nó. Tuy rằng không hấp thu yêu lực của y khủng bố như vừa rồi, nhưng mà y khôi phục được mười phần yêu lực thì đã bị hài tử trong bụng đoạt đi tám chín phần…

Tiếp tục như vậy thì kết quả không cần nói cũng biết. Y không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều tu luyện. Tuy rằng tốc độ thong thả, thế nhưng nó trong từng khắc từng giây đều tróc đoạt yêu lực trong yêu đan của y, tự tráng đại mình. Mà y lúc tu luyện lại càng điên cuồng đoạt lấy yêu lực, lượng mất đi hiện tại không thể so với trước kia nữa. Nếu vậy chẳng phải thật sự sẽ có một ngày nó còn chưa được sinh ra mà yêu đan của y đã bị nó hấp thu đến vỡ vụn tiêu tán sao?

Có lẽ có biện pháp ngăn cản nó điên cuồng hấp thu như thế, chẳng qua Thương Ngôn lại không muốn thử chút nào, cũng không ngăn cản nó tróc đoạt yêu lực của mình. Nó thật sự là hài tử của y và Hách Liên Vân Thiên đó a. Hấp thu yêu lực cũng giống như tiểu hài tử muốn ăn cơm, Thương Ngôn làm sao có thể nhẫn tâm chặt đứt nguồn yêu lực, để cho nó bị đói. Vạn nhất yêu lực cung cấp không đủ, hài tử xảy ra vấn đề, y phải làm gì đây? Đến lúc đó y ngược lại hối hận cũng không kịp. Thà rằng yêu lực của mình luôn luôn suy yếu, y cũng không muốn khiến cho đứa nhỏ này phải chịu nửa điểm thương tổn. 

Cũng may Thương Lan không hề biết về hành động đồng nghĩa tự sát này của Thương Ngôn, nếu không thì không chừng đã bị tính quật cường của y làm tức chết. Thấy Thương Ngôn đang hô hấp thổ nạp phục hồi yêu lực, Thương Lan cũng đen mặt ngồi một bên, nhan sắc trên mặt biến hóa không ngừng. Cuối cùng nhìn khuôn mặt thanh xuân của Thương Ngôn mà khẽ thở dài: “Số mệnh a.”

Chịu ảnh hưởng của hài tử trong bụng, yêu lực của Thương Ngôn hồi phục rất chậm, thẳng đến bình minh hôm sau cũng chỉ khôi phục được ba bốn phần yêu lực. Ngược lại hài tử kia lại sáng ngời không ít, khiến cho Thương Ngôn có một loại vui sướng khi nhìn hài tử của mình lớn lên. Hiện tại tay Thương Ngôn luôn bất giác xoa eo của mình, tựa như đang che chở hài tử trong bụng.

Mà mỗi khi Thương Lan nhìn thấy lại luôn nhíu mày. Vẻ mặt ẩn ẩn vui sướng lẫn tính tình người cha này của Thương Ngôn khiến cho hắn bất đắc dĩ thở dài, thậm chí còn mang theo niềm hâm mộ nho nhỏ.

“Đi thôi.” Thương Lan lạnh mặt nói.

Thương Ngôn kinh ngạc nhìn Thương Lan một cái. Những tưởng hắn nhiều nhất cũng chỉ cho mình phương hướng mà thôi, không nghĩ tới hắn cư nhiên cùng đi với mình. Thương Ngôn lại càng thêm khẳng định phỏng đoán trong lòng. Thương Lan và vị Đông Vân quân kia tất là quen biết cũ, hơn nữa còn có quan hệ không nhỏ.

Thương Lan cũng không đợi Thương Ngôn trả lời, giẫm lên hư không mà bay thẳng về phía đông. Thương Ngôn cũng vội vàng đuổi theo. Lấy tốc độ của hai người, phi hành không tới nửa ngày đã đến biên giới Đông Hải. Thương Lan buồn bực phi xuống, quen thuộc đáp trên một hòn đảo nhỏ. 

Thương Ngôn phi đến gần mới phát hiện trên đảo này cư nhiên còn có nhà cửa, không khỏi kinh ngạc, trên hoang đảo này lại có người sống?

“Một đoạn đường cuối cùng đã đi xong rồi, xa hơn nữa chính là Vô cấm chi hải, nơi này là điểm dừng chân cuối cùng.” Thương Lan dường như minh bạch điều nghi hoặc của Thương Ngôn mà giải thích cho y, một bên đẩy cửa phòng trước mặt đi vào.

Bên trong không có nhiều nhặn gì, chỉ có vài tấm đệm cói (*) trên mặt đất mà thôi. Cũng đúng, người có thể ở nơi này, ai còn cần ăn cơm đi ngủ nữa chứ, hiển nhiên không cần đến đồ dùng sinh hoạt của những người phàm tục. Ốc xa này không biết là của vị tu đạo nào nhàm chán xây nên để che mưa chắn gió đây. Hơn nửa ngày ở chung, tuy rằng hai người nói chuyện với nhau cũng chỉ vài câu, thế nhưng địch ý của Thương Ngôn đối với Thương Lan chợt giảm, ngược lại Thương Lan thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Thương Ngôn một cái. 

Mỗi khi này, Thương Ngôn tốt tình đều cười đáp lễ, khiến cho sắc mặt Thương Lan càng thêm đen, quay đầu không thèm để ý tới y. Thương Ngôn mở miệng nói: “Đông Vân quân là người như thế nào?” Y cuối cùng vẫn nhịn không được tò mò. 

Thương Lan liếc nhìn Thương Ngôn, cũng không trả lời, trái lại dùng ngón tay chỉ lên phía trên. 

Thương Ngôn nhìn lên hướng hắn chỉ, chỉ thấy được nóc nhà bị mưa xối nắng phơi gió lọt trên đỉnh đầu, không rõ là sao, tiếp theo xuyên thấu qua khe hở nóc nhà mà thấy thiên không xanh thẳm, ngẩn ra, có chút hiểu được ý tứ của Thương Lan, “Ý ngươi nói hắn cường đại giống như ông trời?” 

Thương Lan hừ lạnh một tiếng, nói: “Đúng rồi, vô tình giống như ông trời.” 

Thương Ngôn ngẩn ngơ, trong lòng tựa như bị khoét mất một khối thịt, lại vô thức sờ bụng mình. Đúng vậy, tiên nhân cường đại đến mức có thể gọi là thánh nhân làm sao có thể không vô tình. Quả ứng với câu “Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão”(*). Theo đuổi thiên đạo, yêu cũng vậy, tiên cũng vậy, ai mà không như thế. Người tu đạo nếu không lãnh khốc vô tình đến đáng sợ, không có chút nhân khí thì sẽ bị phàm trần làm phiền não, e rằng không có bao nhiêu tiền đồ… Có lẽ giống như bản thân y vậy, một yêu quái yêu thương phàm nhân mới là khác biệt nha. A, đúng rồi, chỉ sợ Hách Liên Vân Thiên cũng không tính là phàm nhân đi.  

Thương Ngôn lập tức mất đi hưng trí nói chuyện, lấy ngọc bội Hách Liên Vân Thiên vẫn luôn mang theo ra từ trong lòng, chậm rãi vuốt ve lên hoa văn thô ráp. Mảnh ngọc này hiện tại đã không còn chút mượt mà nhẵn bóng của chất ngọc nữa, thật giống như một tảng đá, nhưng lại bị vỡ vụn thành vài khối. Thế nhưng hiện tại, chỉ có tảng đá vỡ này là bảo bối của Thương Ngôn, khi rảnh rỗi sẽ lấy ra vuốt ve nó trong tay.

“Đây là ngọc bội của Đông Vân quân, là một kiện pháp khí vô cùng lợi hại. Nếu như có chủ nhân khống chế thì chỉ sợ đã không dễ dàng bị phá hủy như thế.” Thương Lan đột nhiên nói.  

“Ân.” Đáp án này cũng không ngoài dự đoán của Thương Ngôn. Y đã sớm đoán ra từ trên sắc mặt của Thương Lan. Nói như vậy, ngọc bội này là do Đông Vân quân đưa cho Hách Liên Vân Thiên sao? Không đúng, nếu như Hách Liên Vân Thiên chính là Đông Vân quân, e rằng đoạn ký ức của Hách Liên Vân Thiên về Đông Vân quân là giả a….

Trong lòng tựa như có thứ gì đó đâm vào, mang đến từng đợt đau đớn khó chịu không nói nên lời. Thương Ngôn cũng không để ý đến, chỉ chậm rãi ghép từng mảnh ngọc vỡ kia lại, liều mạng hồi lâu mới hợp được thành hình dáng ban đầu. Đáng tiếc những mảnh vỡ nhỏ đã không thấy đâu, rốt cuộc vẫn không thể thành bộ dạng vốn có, nằm trong tay Thương Ngôn cũng khác gì một tảng đá phá bại lấy bừa ở nơi nào đó.

Thương Ngôn ngược lại vẫn cẩn thận dùng yêu lực cuốn lấy ngọc thạch này, không cho nó tiếp tục vỡ vụn ra, sau đó vuốt lên chữ “Vân” mơ hồ nổi lên, lẩm nhẩm cái tên Vân Thiên một lần rồi lại một lần, thẳng đến khi làm cho nó mọc rễ nảy mầm trong y, thế nào cũng vô pháp hủy diệt. 

“Khôi phục yêu lực của ngươi cho tốt. Đoạn đường phía trước không dễ đi, ta cũng không muốn đến lúc đó còn phải chiếu cố ngươi.” 

Thương Ngôn “Ân” một tiếng, biết Thương Lan cố ý dặn dò mình, không khỏi kéo lên một cái mỉm cười, muốn làm cho Thương Lan yên tâm. 

“Không muốn cười thì đừng cười, khó coi chết đi được.” Thương Ngôn lãnh thanh nói. 

Thương Ngôn sửng sốt, sờ sờ mặt của mình, cười khổ một tiếng. Đại khái vừa rồi mình so với khóc còn khó coi hơn đi, lập tức nhắm mắt tu luyện. 

Chờ đến khi Thương Ngôn bước chân vào Vô cấm chi hải mới hiểu được “không dễ đi” trong miệng Thương Lan có nghĩa là gì. Rõ ràng nhìn thấy mặt biển vô cùng bình hòa, thế nhưng một khi tiến vào lại bị tật phong bạo vũ đánh vào người đến đau nhức, căn bản không thể nhìn rõ được phía trước. Thương Ngôn không thể không hao phí yêu lực bảo vệ quanh thân mình. Đáng tiếc cho phong cảnh bình thường trên Vô cấm chi hải, hải quá thỉnh thoảng lại trồi lên mặt biển, lại có lôi quang thỉnh thoảng giáng xuống từng hồi, đạo nào cũng có thể so với Lôi kiếp. Thương Ngôn đã tận mắt nhìn thấy một đạo lôi quang bổ một con hải quái đang bơi trong biển thành cát bụi.  

Những thứ này cũng không phải chỗ đáng sợ của Vô cấm chi hải. Đáng sợ nhất chính là tự bản thân nó. Nơi này cư nhiên ngay cả chút linh khí thiên địa cũng không thể hấp thụ. Yêu lực chung quy có hạn, tốc độ tiêu hao lớn như vậy, pháp lực cao thâm đến đâu cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ, hơn nữa nơi này còn không có điểm dừng chân nào để người ta nghỉ ngơi hồi phục. Thương Ngôn cũng không biết bọn họ đã phi hành mấy ngày mấy đêm, cũng không biết Thương Lan trước mắt làm sao phân biệt được phương hướng. Mỗi một thời khắc đều khiến y cảm nhận được thần kinh mệt mỏi vô hạn, tùy thời đều có thể rơi từ không trung xuống.

Thương Ngôn phải chịu áp lực lớn hơn Thương Lan rất nhiều. Tiểu hài tử trong bụng dường như muốn đối nghịch với y. Vốn thong thả hấp thu yêu lực, vừa tiến vào Vô cấm chi hải lại lập tức biến nhanh không ít, khiến cho yêu lực của y càng tiêu hao trầm trọng. Ngay tại khi thân mình Thương Ngôn lảo đảo như sắp rơi xuống biển thì đột nhiên một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo tay y một phen. Thương Ngôn nhìn xuyên qua lớp yêu lực bảo hộ, chăm chú nhìn vào bóng người bị màn mưa ngăn cách, không hiểu sao lại cảm thấy được người nọ dường như là Hách Liên Vân Thiên.

Thương Ngôn tự giễu cười cười. Y không phải là sắp chết đó chứ, xuất hiện ảo giác luôn rồi… Đang nghĩ ngợi thì thiên địa bỗng bừng sáng, bão táp tàn sát tứ phương đều biến mất, trời trong nắng ấm trở lại, người kéo y hiển nhiên không phải là Hách Liên Vân Thiên mà là Thương Lan. 

“Ngươi đang làm cái gì?! Có còn muốn đi gặp Đông Vân quân hay không?!” Thương Lan quát.

Thương Ngôn nhìn chung quanh một chút mới phát hiện, tiểu đảo kỳ dị cách đó không xa. Bọn họ ly khai chưa xa, thế nhưng y cư nhiên lại cảm thấy dường như đã bay rất xa, hơn nữa yêu lực toàn thân đều sắp tiêu hao hết. Lúc này y mới hoảng sợ hiểu ra, y hẳn là lâm vào ảo cảnh, nếu không có Thương Lan kéo y lại….

“Ngươi muốn chết cứ việc nói thẳng!”

Cũng may Thương Ngôn bị Thương Lan mắng một câu liền ổn định tâm tình. Một đường phía sau đều vô phong vô hiểm, đã có Thương Lan dẫn y vòng qua đủ loại đại trận lợi hại đi đến trước sơn môn của Đông Vân quân. Nói là sơn môn cũng không hẳn vậy, chẳng qua là đi đến cạnh đại trận bảo hộ phủ đệ của hắn.

Thương Lan dừng bước, trù trừ một hồi rồi nói: “Ta không thể xa hơn nữa…”

Thương Ngôn nhìn sắc mặt biến hóa không ngừng của Thương Lan, biết hắn hẳn là có nỗi niềm khó tỏ, y cũng không thể cưỡng cầu. Hắn một đường cùng mình đến đây đã xem như là đại ân đối với y, Thương Ngôn tự nhiên không phải là người được một tấc lại tiến đến một thước, cũng không trách cứ Thương Lan mà nói lời cảm tạ với hắn. 

“Mắt trận của hắn nằm dưới đáy biển, ngươi phải cẩn thận.” Thương Lan nói lời cuối rồi định rời đi. 

“Di, đây chẳng phải là Thương Lan đại nhân sao?” Chỉ thấy trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một đồng tử tuấn tú trắng như tuyết, chắp tay thi lễ với hai người, cười giòn giã nói: “Đại nhân còn dám đến quý phủ của Quân thượng sao, thật sự quá to gan.”

Nghe xong lời này, Thương Ngôn quay đầu liếc nhìn đồng tử kia một cái, cười lạnh nói: “Ta đã đến rồi, chẳng lẽ ngươi có thể làm khó dễ được ta?” 

Đồng tử kia cũng không giận, vẫn nhẹ nhàng cười như cũ, nói: “Ta tất nhiên không phải là đối thủ của đại nhân. Chẳng qua muốn truyền giúp Quân thượng một câu, Thương Lan đại nhân đã chuẩn bị tốt đến lĩnh tử?” 

Thương Ngôn nghe xong thì không khỏi hoảng sợ. Vốn tưởng rằng Thương Lan và Đông Vân quân dù cho không phải bằng hữu thì cũng là quen biết, không nghĩ tới lại là kẻ thù một mất một còn? Một khi đã như vậy vì sao Thương Lan còn muốn dẫn mình đến? 

Thương Lan run lên bần bật, thần sắc vốn lãnh ngạo nay trở nên buồn bã, “Đông Vân Quân nếu muốn mạng của ta thì ta chắc chắn sẽ không nhiều lời. Muốn lấy thì cứ lấy đi….” 

Lúc này đồng tử kia cười to một tiếng, “Quân thượng muốn mạng của đại nhân, đại nhân phản đối chẳng lẽ hữu dụng sao?” Dứt lời cũng không để ý đến Thương Lan nữa, quay sang cười nói với Thương Ngôn, “Thương Ngôn đại nhân có thể đến đây, ta đã chờ lâu rồi.” 

Lúc này đến phiên Thương Ngôn giật mình, hắn sao lại biết tên y, đột nhiên nghĩ đến có lẽ là Vân Thiên, không khỏi run rẩy nói: “Vân Thiên…” 

“Quân thượng cũng có một câu muốn ta truyền cho Thương Ngôn đại nhân. Quân thượng nói, Hách Liên đại nhân đã qua đời, đại nhân đừng quá chấp nhất, mời trở về đi.” 

“Hắn làm sao biết…” Thương Ngôn không thể tin được lẩm bẩm nói.

“Quân thượng có pháp lực thần thông, tự nhiên có thể thấy được tương lai.” Dứt lời, thân hình đồng tử kia chậm rãi tán đi. 

“Để cho ta gặp hắn một lần!” Thương Ngôn không cam lòng hô lên, cư nhiên không để ý đến đại trận hộ pháp kia, trực tiếp đâm đầu vọt tới.


(*) Đệm cói:

đệm cói c40

(*) Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão (Trời có tình trời hẳn cũng già thôi) trích từ trong bài “Kim đồng tiên nhân từ Hán ca” của Lý Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.