*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tề Vương khí thế cao ngạo của bậc đế vương:
" Văn KHương, con đã đến tuổi cập kê, cũng nên chọn một phu quân"
Tề vương yêu thương nhìn tiểu nữ nhi, mà tiểu Bạch cùng Văn Khương lại nhất thời sắc mặt trắng bệch.
"Không, phụ vương, con không cần lập gia đình." - Nàng thay đổi hơn so với những ngày qua, thanh âm có một ít sâu sắc.
"Hoang đường." - Tề vương hét lớn một tiếng, tay che trụ ngực ho khan vài tiếng vì túc giận.
"Phụ vương"
Văn Khương lại càng hoảng sợ hơn, tại trí nhớ của nàng, phụ vương nàng là người yêu thương nàng nhất, nếu nàng nói muốn giang sơn này chắc ông cũng tặng cho nàng.Nhưng hôm nay lại vì nàng mà tức giận, Văn Khương nước mắt lưng tròng nhìn về phía tiểu Bạch, gương mặt tuấn mỹ của hắn dường như đang đè nén điều gì.
Vương cơ lại mở miệng:
"Nhìn xem, công chúa đã làm Tề vương nổi giận. Hôn sự này cũng không phải mới nhắc đến ngày 1 ngày 2. Đường đường là công chúa Tề quốc làm sao có chuyện không gả đi? Công chúa đừng quên người đã 1 lần thoái thác hôn sự. Thật sự là công chúa không xem sự thương yêu của Tề vương ra gì sao?"
Nếu là trước đây, Văn Khương nào đặt tiểu thiếp Vương cơ này của phụ vương vào mắt, nhưng mà tình thế hiện tại nàng đang là người có lỗi, rõ ràng nàng đã làm phụ vương giận đến phát bệnh.
Nàng cúi đầu xuống, ngậm lấy đầy bụng oán khí, vừa mới chuẩn bị quỳ xuống, chỉ nghe thấy xa xa dưới bậc thang truyền đến giọng nói xa lạ. Tất cả mọi người trong nháy mắt an tĩnh lại, ánh mắt đều dừng lại trên người vừa mới tiến vào, hắn một thân nhuộm đầy máu.
" To gan, ở đại lễ của công chúa mà ngươi dám mặc huyết y đến"
Vương Cơ lúc này so với ai khác đều trấn tĩnh, trong nháy mắt đó, trước mắt Văn Khương có một ít ảo giác..
" khởi bẩm phu nhân, ngoài điện Bành Sinh xác thực có việc gấp."
Tề Vương nhỏ giọng ra lệnh:
"Cho hắn vào"
Chỉ thấy người kia dáng người khôi ngô, mặt mũi trầm tĩnh, mặc dù trên người y phục bị máu vẩy lên vẫn không thể che đi khí thế hào hùng.
"Khởi bẩm đại vương, thuộc hạ vừa tìm được một chiếc hộp gấm, bên trong e là có chứng cứ mưu phản"
Tề Vương nghe lời này, lại nổi lên một hồi ho khan, hướng Văn Khương khoát tay áo,
"Các ngươi tất cả lui xuống."
"Phụ vương!" - Thế tử Trữ không nguyện ý rời đi.
"Ta nói các ngươi đều lui xuống, không nghe thấy sao?"
Tề vương lành lạnh ánh mắt quét qua công tử tiểu Bạch cùng Thế tử Trữ, sau đó nhàn nhạt liếc nhìn Văn Khương.
"Nhi thần cáo lui."
Văn Khương nội tâm lo sợ bất an, từ đại điện đi ra sau đó liền muốn đuổi theo Tam ca nói chuyện nhưng lại bị Thế tử Trữ ngăn lại.
"Văn muội, muội đã gần cập kê,tốt nhất nên cùng các huynh đệ giữ khoảng cách"
Văn Khương lườm hắn, xoay người trở về chính mình cung điện.
"Công chúa, đại vương đem Nhị công tử trục xuất."
"A _ _" Văn Khương đang tại thêu hoa, châm nhọn đột ngột trát tới chính mình ngón giữa,
"Ngươi nói cái gì?"
"Công tử Củ, bị đại vương trục xuất."
"Nhị ca hắn không phải vẫn luôn ở biên giới Tề - Lỗ sao?" Văn Khương đem ngón giữa căn cắn trong miệng, trong lòng một hồi bất an.
"Nô tài cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết tình hình hiện tại rất bất lợi cho ngài ấy"
Văn Khương liếc nhìn ngoài cửa sổ ngoài tối om om, trong lòng lướt qua từng đợt bất an, thời gian Nhị ca nàng không cùng các quan trong triều qua lại, đối với chính sự cũng rất ít để ở trong lòng, huynh muội bọn họ cũng không quá thân cận. Nhưng mà phụ vương lại rất nể trọng nhi tử này, nhiều lần ở trước mặt các công tử khác mà tuyên dương công tử Củ, hiện tại sao lại bất ngờ trục xuất? Lẽ nào, cái hộp gỗ mà Bành Sinh dâng lên đã gây tai họa cho Nhị ca?
Hộp gấm đó, nàng có một ít cảm giác dường như đã gặp ở đâu.