Nói là để nàng đi khuyên bảo Tuyên Khương, trên thực tế Cơ Duẫn cũng không phái bao nhiêu tùy tùng đi theo nàng. Vỏn vẹn vài tên thị vệ cùng Tiểu Đào. Văn Khương trong lòng cũng hiểu rõ, biểu hiện ra là muốn nàng đi tìm Tuyên Khương, trên thực tế là để cho chính nàng nghĩ biện pháp giải trừ gômg cùm xiềng xích mà Tuyên Khương đang đè lên Lỗ Quốc. Còn về phần làm sao giải trừ đó là chuyện của Văn Khương nàng.
Suy nghĩ nửa ngày, nàng phân phó Tiểu Đào cùng nàng đều cải nam trang, cùng vài tên thị vệ cưỡi ngựa lên đường.
Văn Khương dù sao không phải là cẩn vệ, Tiểu Đào cũng thể lực có hạn, hai người bất quá đi hai canh giờ liền bắt đầu đau lưng, nhưng Văn Khương chỉ lệnh cho mọi người nghỉ chân tại chỗ trong chốc lát liền lại xuất phát, nếu như Lỗ Quốc tham dự đối với nước Trịnh động binh, hai quốc sửa tốt chi ý liền thêm khó khăn, bên kia Tuyên Khương cũng tay nắm trọng quyền, Văn Khương hiểu rõ bản tính tỷ tỷ, nàng có khuyên thì Tuyên Khương cũng không nghe lọt.
Mấy ngày sau đó một đoàn người liền tới thành nước Vệ Quốc, Văn Khương không trực tiếp đến hoàng cung mà phân phó thủ hạ tới công tử Ngoan. Tri phủ trên dưới cho hay bọn công tử Ngoan đã cùng Tuyên Khương mang binh tiến về nước Tống. Khổ cực vì mấy ngày đi đường vất vả, Văn Khương khó nén nội tâm thất lạc. Nhưng cùng Tiểu Đào có chút so đo, liền quyết định ngày mai khởi hành tiến về Thương Đồi.
Tháng 11, liên tục vài ngày mưa gió mãnh liệt, không có dấu hiệu dừng lại. Đường lầy lội, móng ngựa hãm sâu trong đất, rất khó đi. Đường đi vất vả không cần phải nói, ban đêm đến lúc đến Thương Đồi, Văn Khương cùng đoàn tùy tùng đều lấm lem bùn đất, cởi ra giáp trụ không khỏi nhếch nhác.
Thương Đồi là đô thành của nước Tống, tỉnh thành liền có dịch quán, liên tục nhiều ngày lộ trình, không phải nói Văn Khương cùng Tiểu Đào hai người nữ nhân yếu đuối, đám thị vệ dũng mãnh đều mỏi mệt không chịu nổi, vừa đến dịch quán liền ngã ra ngủ...
Ngày kế tiếp, Văn Khương cùng Tiểu Đào đang chuẩn bị ra cửa chỉ nghe bên trong dịch quán có người huyên náo. Đơn giản chính là một ít việc nhỏ, nhưng mà nhìn hình dáng những người kia Văn Khương lại cảm thấy quen mắt. Chờ ra dịch quán cẩn thận cân nhắc, mới nhớ tới đúng là đám người Ngụy Hắc Noãn.
Lúc đó nàng cũng không rảnh nghĩ nhiều, liền dẫn tùy tùng hướng đô thành Thương Đồi mà đi, đưa ra lệnh bài nàng thuận lợi tiến vào. Một phó tướng dẫn bọn họ tới chỗ thiên điện, Văn Khương lúc này mới nhìn đến Tuyên Khương đang ngồi ở chính điện.
"Muội muội đã tới " - Tuyên Khương liền cũng không ngẩn đầu.
"Tỷ tỷ."