Văn Khương Công Chúa - Yuying

Chương 56: Cát cứ phân tranh!!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Khương trong mơ mơ màng màng cảm giác được Tam ca rút tay rời khỏi. Đầu óc nàng thanh tỉnh, cảm thấy tình huống hiện tại không giống phong cách của hoàng huynh. Nàng cũng lười nhúc nhích, nhắm mắt nghe thấy bên ngoài bình phong thanh âm Tang Du nói rất nhỏ:

"Công tử, Lâm Truy có cấp báo, đại vương đã băng hà..."

Nàng đột nhiên mở mắt, gian phòng an tĩnh chốc lát, ánh nến nhúc nhích phản chiếu trên bình phong bóng người thon dài của Tiểu Bạch, hắn cầm trong tay một tờ giấy, con tò he nặn bằng đất sét thông thường, thật lâu mới động một cái, ý bảo Tang Du lui ra. Văn Khương nửa ngồi dậy, hắn có một ít thất thần mà vượt qua bình phong đơn bạc, đi đến trước mặt của Văn Khương, đờ đẫn mà nhìn nàng, sau đó dúi đầu vào gáy nàng. Văn Khương cảm giác cổ nơi đó có ẩm ướt, "Tam ca..."

Nàng vỗ vỗ lưng hắn, trong lòng cũng khó chịu muốn chết, nước mắt từ khóe mắt tràn ra, như thế nào cũng dừng không được

"Ca, phụ vương, thực...đi rồi sao?" Nàng dường như còn ôm một chút hy vọng, nghẹn ngào hỏi hắn.

"Chỉ sợ là thật. Khi còn ở Cử Quốc ta đã nghe nói tình hình phụ vương ngày càng yếu."

"Hic_ _ _ _ _ _"

Có được tin tức xác định, nàng lại không cách nào kiềm chế được bi thương trong lòng, lớn tiếng khóc rống lên.

Tiểu Bạch nhẹ vỗ về lưng tiểu muội, đem nàng chậm rãi ôm chặt, cằm chống đỡ mái tóc, những bi thương thống khổ đều như muốn san sẻ lẫn nhau..

Không biết qua bao lâu, Văn Khương chậm rãi ngẩng đầu, vùi ở trong ngực Tam ca, nhỏ giọng hỏi.

"Có phải huynh cũng vì thanh kiếm kia mới đến nơi này?"

Nàng không nghĩ ra, tại thời điểm phụ vương bệnh nặng, Tam ca như thế nào vẫn chạy tới nơi này.



Tiểu Bạch đã thu lại nét mặt bi thương, một đôi mắt tựa biển hồ sâu thẳm, giống hệt chưa bao giờ trải qua gợn sóng. Hắn ngừng lại một chút "Là...."

"Đó là kiếm gỉ? Vì sao sau đó lại không thấy?"

"Là một đôi với Thừa Ảnh thành song Hàm Quang kiếm."

"Có đôi có cặp?"

"Sở dĩ biến mất vì nó bị Thừa Ảnh kiếm..."

" Đúng, huynh cũng chẳng biết tại sao, kiếm kia vì sao mà liền cùng Thừa Ảnh tương hợp."

Văn Khương gật gật đầu. Tiểu Bạch nhẹ nhàng khoác thêm áo cho nàng.

"Thời tiết này càng không tốt,muội vì sao muốn đi Đồi Quỳ?"

" Năm nghìn tinh binh tại Đồi Quỳ cùng Tống - Vệ chờ ngày hợp binh, liên minh chinh phạt Trịnh quốc."

Tiểu Bạch nhíu nhíu mày, nắm lấy tay Văn Khương, lực độ đột nhiên gia tăng.

" muội ở Lỗ quốc không được suôn sẻ?! "

Văn Khương tránh đi ánh mắt tam ca, lắc đầu.



"Tiểu muội, muội chưa bao giờ nói dối, vì sao hiện nay lại vì người ngoài mà giấu giếm Tam ca?"

"Tam ca, cũng không phải là muội có ý giấu giếm, chỉ là hiện tại các nước chinh chiến lẫn nhau vì lợi ích, muội nhất thời cũng không rõ tình cảnh chính mình"

Công tử Hốt đối với Văn Khương cùng tiểu Bạch đẳng trong lòng luôn có hoài nghi, sai người tại doanh trại Trịnh Quốc ngày đêm trông giữ.

Tiểu Bạch cùng Văn Khương cũng sớm có dự định: Tang Du một ngày trước đã đến Đồi Quỳ, đại quân e nước Tống - Lỗ - Vệ cũng đã hạ trại. Thời điểm chủ soái Trịnh Quốc tập kết ba quân, Tiểu Đào cùng Văn Khương thay đổi quần áo, Tang Du hộ tống Văn Khương đi vòng ngoài ba quân. Trong doanh trại Trịnh quốc chỉ còn lại Bạch công tử cùng Tiểu Đào hai người lưu lại. Đợi Văn Khương cùng Tang Du an toàn rời khỏi sẽ bí mật trốn ra.

Kỷ luật quân đội Trịnh quốc không hề nghiêm minh, Văn Khương cùng Tang Du đóng giả bộ phận nhóm lửa ở nhà bếp, lấy cớ đi ra ngoài nhặt củi mà thuận lợi trốn đi.

Bên kia, tam quân hội tụ, một trận đại chiến lửa sém lông mày. Tướng sĩ 3 nước phân ba nơi hạ trại, Văn Khương nhận ra soái kỳLỗ Quốc tung bay, lấy ra lệnh bài, thẳng đến soái doanh Lỗ Quân. Người bên ngoài nhìn bộ dạng Văn Khương rách rưới bèn ngăn lại.

"Tướng quân phân phó không có lệnh bất cứ ai cũng không được đến gần."

"To gan!"

Văn Khương tức khí đến không nhịn được mà mắng:

"Các ngươi đến tột cùng tuy là nghe theo công tử Huy, nhưng vẫn là binh lính Lỗ quốc?! Chưa có lệnh Quốc quân mà các ngươi tự ý hợp binh đi theo công tử Huy, các ngươi không muốn mạng thì thôi đi, còn người nhà các ngươi đang ở Lỗ quốc thì thế nào?"

van-khuong-cong-chua-56-0

Cuối tuần vui vẻ.. ❤❤❤ vote cho ad đi nè


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.