*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Văn Khương cảm thấy sau lưng mình bắt đầu tuông mồ hôi lạnh.
"Nam nhân."
"Được, coi như ngươi còn dám thừa nhận."
Quý Ngỗi cười lạnh một tiếng.
"Nam nhân ngoại tộc không được đi vào cảnh nội xích địch, tự tiện vào chỉ có đường chết."
Nàng từng chữ từng câu, thanh thanh rét lạnh thấu xương, Văn Khương cũng cảm thấy yết hầu phát khô, trên người nữ tử lại khôi phục lệ khí hiếm thấy.
Quý Ngỗi tiến lên một cái kéo xuống trâm ngọc làm tóc dài như tơ lụa rơi rũ xuống gò má trắng nõn, Quý Ngỗi tinh tế đem Văn Khương đánh giá một phen, hai tròng mắt như nước, lại mang theo nhàn nhạt ưu thương, da trắng nõn nà, một hồi gió nhẹ thổi tới, nàng tóc xanh theo gió vũ động, tản ra mùi hoa quế thơm thơm cho người t ta hoan hỉ, trên mặt tuy không trang điểm, lại vẫn không làm mờ nhạt dung nhan mỹ lệ.
"Văn Khương, đúng không?"
Quý Ngỗi một tay lấy cổ Văn Khương, dù ả so với Văn Khương thấp hơn một chút nhưng vì sinh trưởng nơi hoang du ngoại tộc xem trọng sức mạnh cũng quyền lực nên rất dễ dàng bóp trụ cổ Văn Khương, một phát vung ném ra ngoài cửa sổ, giờ phút này, Quý Ngỗi trong lòng trừ bỏ bị lừa gạt còn mang theo phẫn nộ còn làm ả ta thống khổ vạn phần thất vọng, ả cần nhanh chóng trừng phạt người ngoài xâm phạm lãnh địa.
"Người đâu" ả ta hô to, rất nhanh, đám lâu la tay cầm đuốc cháy sáng rực xúm lại.. Quý Ngỗi mang theo vẻ thương hại nhìn Văn Khương, ả giễu cợt gợi lên khóe miệng, thoáng nhìn mặt Việt Nam từ nôn nóng biến thành hoảng sợ, đủ loại biểu tình.
Văn Khương bị mấy tên nam nhân cao lớn chế trụ, mặc cho nàng như thế nào kêu khóc cũng không cách nào ngăn cản bọn hắn chấp hành mệnh lệnh của Quý Ngỗi. Quý Ngỗi cười lạnh, trong mắt vắng lặng cùng lành lạnh cùng Văn Khương niên kỷ hết sức không tương xứng, này chính là mệnh, trong tộc vu chúc từng cùng nàng nói qua.
Nam nhân họ Khương, tùy tiện cướp đi tâm của ả lại không từ mà biệt làm trong nháy mắt ả ta từ đỉnh cao hạnh phúc ngã xuống địa ngục. Hiện nay, nàng cũng muốn tộc nhân của hắn nếm thử khổ sở mà nàng từng chịu đựng.
"Dừng tay" Trọng Nhĩ một bên bị buộc trụ sít sao hô lớn một câu, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Ngay cả Quý Ngỗi sắc mặt đều hơi đổi khác, Trọng Nhĩ lớn tiếng nói, Văn Khương thừa cơ thoát khỏi được tay trái, đem mê hương trong vạt áo theo gió mà vung trên mặt đất, nồng nặc hương vị mượn thế gió hướng chô Quý Ngỗi thổi qua chính nàng không kịp bịt miệng mũi, cũng hít vào không ít, nhìn thân ảnh của bọn hắn càng ngày càng mơ hồ, đám nam nhân bên người nàng cũng đều trùng trùng điệp điệp ngã xuống đất, Văn Khương xa xa nhìn Trọng Nhĩ, ý thức bắt đầu chậm rãi trở nên mơ hồ.
Ác mộng liên tiếp tới dây dưa trong giấc ngủ của nàng, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt thuận theo bên trán lưu lại, Quý Ngỗi không phải không thừa nhận Văn Khương xinh đẹp động lòng, khiến cho mọi người mơ tưởng hão huyền.
Trọng Nhĩ nói, nàng mới đầu còn không tin, nếu tối hôm qua nàng không tận mắt nhìn thấy. Từ khi Xích địch vong quốc, tàn dư xem ra chỉ còn những người này, sau khi Vu Chúc qua đời nàng chưa từng gặp qua nữ nhân nào có sức mạnh như thế!!