*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cùng giống như nữ nhân vừa rồi, hết thuốc chữa."
"Ngươi nói cái gì?" Quý Ngỗi sửng sốt.
"Ngươi tốt nhất mau chán tìm ra những người có chung bệnh trạng, bằng không thì toàn tộc có thể chết."
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
Quý Ngỗi rút ra loan đao bên hông chỉ vào Trọng Nhĩ. Trọng Nhĩ giờ phút này vẫn không quên phần diễn kịch.
"Phu nhân ta biểu hiện như thế đã là triệu chứng nặng, huống chi các ngươi là cộng thê, chỉ e là đã có một bộ phận nam tử bị nhiễm bệnh, ngươi chính mình nhìn xem "
"Ngươi không sợ ta giết các ngươi?"
"Ngươi giết chúng ta, cả tộc nhân ngươi cũng sẽ chôn cùng, ta không sao cả."
Trọng Nhĩ trấn tĩnh khiến Quý Ngỗi nhận về đả kích rất lớn, nàng quan sát đến biểu tình Văn Khương cùng hắn, phán đoán phiên này giải thích thiệt giả.
Liền tại lúc ba người nhạt nhẽo giằng co ranh giới, hai người trên mặt vẽ lấy hắc lục thanh sắc, nam tử tướng mạo nhìn không rõ đột nhiên xông vào, cùng Quý Ngỗi nói vài câu thoại, Quý Ngỗi thu hồi loan đao, đi theo hai người kia.
Hành động đột nhiên của Quý Ngỗi khiến Văn Khương cùng Trọng Nhĩ liếc nhau, cũng hấp tấp đi theo.
Chờ Văn Khương cùng Trọng Nhĩ tiến đến liền phát hiện nơi đó đã bị một vòng người bao vây phỏng chừng nước chảy không lọt. Văn Khương trước hếttừ những khe hở của đám ngườinhìn thấy gấm lý quen thuộc, đó làcphương tiện thêu thùa đặc biệt ở Tề quốc, Trọng Nhĩ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hành động hắn so nàng lời nói còn nhanh hơn, đẩy ra tầng tầng đám người, liền trông thấy hai người mặt đầy máu nằm dưới Quý Ngỗi bên chân.
Mấy nữ nhân thấy Văn Khương tới, có một ít kính sợ, theo bản năng tránh ra nhượng đường. Văn Khương trông thấy hai người tràn đầy máu tươi căng thẳng trong lòng, đã không kịp thương cảm, Trọng Nhĩ nhanh chóng bắt mạch mạch, sau đó hơi không thể nhận ra hướng Văn Khương nhẹ gật đầu.
Quý Ngỗi nhìn bọn họ giao lưu ánh mắt, cũng không ngăn cản, phân phó tộc nhân đem hai người đang nửa sống nửa chết kia đi vào trong...
Không có người giám sát, Văn Khương cũng không chú ý diễn kịch, vội vã chà lau mặt của hai người, Tiểu Đào cùng Tang Du đều bị thương, Tang Du vết thương một bên cánh tay đã có thể trông cả xương cốt, máu thịt dính liền.. Cảnh tượng kia làm Văn Khương có một ít buồn nôn.
Quý Ngỗi phân phó mấy tộc nhân đem cho bọn họ một ít nước sạch nhưng mà tộc người xích địch không có thói quen đun nóng, Trọng Nhĩ thấy Tiểu Đào trên người không có tổn thương, mạch đập vẫn hữu lực liền đem nàng ta trước đặt ở một bên, đi giúp Tang Du chữa thương.
Chỉ là nơi này thiếu thốn dược thảo, chỉ tẩy trừ cùng băng bó cũng đã là rất cố gắng.
"Ta cần phải đi hái thuốc." Hắn thấp giọng cùng Văn Khương nói.
Quý Ngỗi đứng tại cửa ngoài nhìn bọn họ hai người bận rộn, cho đến Trọng Nhĩ cùng Văn Khương nói muốn ra ngoài hái thuốc. Nàng từ nhỏ liền tiếp nhận trách nhiệm trưởng tộc, mặc dù không hiểu thế giới bên ngoài lục đục với nhau nhưng lại nhìn ra được Trọng Nhĩ đối Văn Khương là nặng tình nghĩa, vì vậy, nàng chưa muốn ngăn trở. Chỉ cần lưu Văn Khương lại, nàng tuyệt không lo lắng nam nhân này sẽ chạy trốn, huống hồ nàng đã quyết định tự mình đi theo hắn đi hái dược thảo, nàng nhìn ra Trọng Nhĩ cùng trong nội tâm nàng cùng người nam nhân này giống nhau, mặc dù không biết võ công nhưng lại hết sức thông minh, cực kì khó bảo đảm hắn sẽ không lừa gạt tộc nhân, mà tuỳ tiện đi tìm viện binh, nhất tộc của bọn họ lại không chịu nổi bất cứ ngoại tộc nào phát động chiến tranh...
Tang Du tình huống nguy cấp, Trọng Nhĩ dặn dò Văn Khương vài câu liền cùng Quý Ngỗi đi hái thuốc.
Một mực canh giữ ở phòng nhỏ, các nam nhân trước sau làm hết phận sự, tư thế phòng bị không có chút nào buông lỏng.
Một lát sau, nắng chiều kia yếu ớt chiếu hào quang lên mặt đất phủ thêm màu cánh ve. Đám mây phủ thêm vầng sáng, tượng thiếu nữ giống như khoan thai mà đi, dần dần tới gần mặt nước cách đó không xa. Chân trời phiêu mấy khối mây trắng, tựa như tươi đẹp màu lụa chói mắt, trang sức hồng bầu trời màu lam.
Văn Khương nhóm lửa đun một ít nước ấm, một bên giúp Tiểu Đào lau thân thể, bên kia Tang Du thân thể lại càng ngày càng nóng, cần được nàng giúp đỡ lau bằng khăn lạnh hạ nhiệt độ.
Thời điểm chạng vạng có mấy nữ nhân muốn kết làm bạn hữu với Văn Khương đi đến phòng nhỏ, mang theo chút ít hoa quả tươi, xem chừng là đối với nàng tỏ vẻ cảm tạ. Văn Khương cùng bọn họ ngôn ngữ khác biệt, chỉ có thể cười cười gật đầu. Còn có một vài người đối với y phục trên người nàng cảm thấy hứng thú, Văn Khương cũng không có cách nào cùng bọn họ giao lưu, liền đem y phục bên ngoài cởi ra đưa cho họ, mấy nữ nhân kia vui vẻ trao đổi, cầm lấy áo của nàng liên tục khoa tay múa chân, đổi lại họ tháo trang sức đặc thù của nữ nhân xích tộc đeo lên người Văn Khương..
Đợi cho trời tối, Văn Khương thấy sự yêu thích của mấy cô gái kia đối với y phục của mình vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, dứt khoát cầm quần áo tặng cho bọn họ, sau đó mấy nữ tử kia mới một đường cười vui bước ra ngoài.