*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà bên kia Văn Khương chân chính cùng Trọng Nhĩ chung sống một năm nhưng lại chưa bao giờ cùng phòng, không có người biết bọn họ đã lặng lẽ đi tới nội thành Lỗ Quốc, lựa thời điểm tiến cung.
Cơ Duẫn gần đây luôn có cảm giác toàn thân không còn chút sức lực, triệu tập mấy tên thái y đều không có tìm ra kết quả gì. Trọng Nhĩ cùng Quý Ngỗi mua chuộc được mấy tên thái giám được biết việc này, thương lượng nếu phủ muốn tự đề cử mình, chỉ nghe thấy cửa ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
"Ai?"
Hai người từ khi tới nơi này, cơ hồ không có cùng người ngoài tiếp xúc qua lại, giờ phút này một phen cảnh giác đứng lên.
"Há này lấy thê, tất tề chi khương "
Quý Ngỗi thở phào một cái mở cửa ra, "Giả thần giả quỷ có phải thú vui ngày thưởng của ngươi không? "
Nàng trừng mắt trên mặt mang theo biểu tình không đếm xỉa tới nụ cười Quản Trọng.
"Ai ui!! Ai ui!!, công chúa nhà ta miệng lưỡi vẫn thực lợi hại."
Quản Trọng cũng không khách khí với hắn, làm lễ xong liền đi thẳng vào gian phòng.
"Ngươi, ngươi biết?" - Trọng Nhĩ cùng Quý Ngỗi đều kinh ngạc nhìn hắn.
" Biết cái gì?"
Quản Trọng vênh chân mà ngồi, tự mình châm chén trà.
"Là thay mận đổi đào hay là đổi trắng thay đen?"
"Quản Di Ngô, " - Quý Ngỗi phẫn nộ không nén được.
"Nếu như ngươi là không có ý tốt muốn nói chuyện, xin mời ngươi rời khỏi đây "
"Công chúa điện hạ, người tốt xấu để ta thở một lát được không?"
Trọng Nhĩ giật giật tay áo Quý Ngỗi, ý bảo nàng ngồi xuống. Quản Trọng đã uống vài ngụm nước.
" Ta ngày kia đi cùng Nhị công tử, Nhị công tử có chút không kiên nhẫn, ngay sau đó sai ta về lại Xích địch. Ai biết nhìn thẳng gặp cô cùng Trọng Nhĩ từ kia đi ra, ta cảm thấy rất kỳ quái, nhất là thái độ Trọng Nhĩ đối với cô, nếu như không phải có nội tình khác liền cho rằng hắn là nội gian. Sở dĩ ta lại đi Xích địch thành ra trống không tra xét vài ngày, ai biết bị ta tìm được mấy sách trẻ tả tơi, thẻ tre kia đều là cổ văn tự, cũng may ta đối với mấy loại văn tự mày có hiểu biết, lật qua lật lại nghiên cứu hồi lâu mới suy nghĩ cẩn thận, cô cùng Văn Khương đã đổi thân phận "
"Vậy ngươi khả có phương pháp đem ta cùng với cô ấy hoán đổi trởi về?"
"Khó" - Quản Trọng lắc đầu.
"Cơ hồ không thể nào."
" Vì sao lại khó? ""
"Cần ba món đồ vật."
"Nào món loại?"
"Máu của hai người các ngươi, cùng máu nam nhân các ngươi cùng chung giao hợp, còn có xương cốt kỳ lân."
Quý Ngỗi mặt một hồng.
"Ngươi là đang nói chuyện phiếm sao?! "
"Ta cũng không có nói chuyện phiếm."
"Vậy ngươi nói một chút xương cốt kỳ lân, làm sao có được nó?"
"Điều này lại không khó, " - Quản Trọng đứng lên đi một vòng.
" Châu Văn vương từ nhỏ liền sẽ phục hi bát quái, khối ngọc hắn dùng xem bói chính là xương cốt kỳ lân."
Trọng Nhĩ cùng Quý Ngỗi đều là lần đầu tiên nghe được những lời lẽ sai trái như thế, ngơ ngác nhìn nhau.
"Khối ngọc này về sau bị ban cho đương kim Châu Vương Cơ, chính là Cơ Huỳnh."
"Liền coi như ngươi nói có kỳ sự, chúng ta làm sao có thể có được khối ngọc trong tay Cơ Huỳnh?!"
"Này nha, nói khó cũng khó, nói không khó lại cũng không khó."
Quản Trọng ngước mắt nhìn Quý Ngỗi, ánh mắt kia hết sức lợi hại, dường như thấu qua thân thể, nhìn linh hồn nàng.
"Quản Di Ngô, ngươi từ nhỏ cứ như vậy chọc người ta chán ghét, nói chuyện đều nói không xong, ta cũng không có thời gian cùng ngươi tiếp chuyện "
"Thực sự muốn biết?" - Hắn nhìn nàng cười.
"Lời vô ích." - Nàng căm tức nhìn hắn.
"Chỉ cần ngươi tự tay viết hưu thư, ta liền cam đoan này khối ngọc này có trở thành vật trong lòng bàn tay."
Quý Ngỗi rất nghiêm túc đại lượng hắn, gặp hắn một mặt cổ quái cười, sau đó chỉ vào mũi hắn mắng to, "Quản Di Ngô, ngươi có phải hay không lấy việc đùa bỡn ta làm vui thú? "
Trọng Nhĩ ở một bên ngưng thần suy tư, thình lình bị chuyện hoán đổi linh hồn hù dọa. Hắn chưa bao giờ thấy qua Văn Khương giận dữ như thế, Quý Ngỗi trái lại thường xuyên điên điên khùng khùng, bất quá bây giờ đây trông thấy nàng đối với Quản Di Ngô một mặt im lặng vừa hận không thể đem hắn chà xát thành bột mì, quả thực làm hắn có chút muốn cười, thực rất khả ái!
"Điều ta nói cũng đều là thiên chân vạn thực."
"Vậy ngươi nói một chút muốn ta viết hưu thư vơi ai?"
"Đương nhiên là vua của một nước."
Quý Ngỗi cúi đầu suy nghĩ một chút, lại vẫn như cũ là vô kế khả thi.
"Hiện nay chư hầu, ai cường thịnh nhất mà lại không có chính thê? Ai hướng Châu vương cầu hôn sau đó, Châu vương sẽ sợ hãi hắn cường đại nhất định phải đem công chúa gả cho hắn?"
"Ngươi nói là, huynh trưởng của ta"
"Đúng rồi. Chư quốc bên trong Tề vương là ứng viên lý tưởng nhất."
"Hắn sẽ nghe ta ư?"
Quản Di Ngô không lại nói chuyện, chỉ là một mặt nghiền ngẫm nhìn nàng.