Giọng nói nhã nhặn tự nhiên tựa như từ mộng mà ra, giống hệt với một
giọng nói khác. Trong khoảnh khắc ấy, Khánh Nhiễm chợt ngẩn ngơ, dường
như đang chìm vào dòng chảy thời gian của ảo giác.
Tĩnh Viễm cũng từng nói như vậy. Những lúc chơi đùa xong chợt thấy
đói bụng, dù là lúc nào hay ở đâu, hắn đều có thể lôi ra được đồ ăn. Khi là một viên kẹo, lúc là một khối điểm tâm, hoặc là một vài loại hoa quả nào đó mà nàng thích ăn rồi sau đó cười hì hì nói: “Vân Nhiễm đói rồi
phải không? Cho ngươi đấy.”
Khi ấy nàng sẽ không thèm khách sáo mà cầm lên nhét luôn vào mồm,
tiếp đó hắn sẽ làm ầm lên bắt nàng gọi hắn một tiếng ‘Viêm ca ca”. Tiểu
nam hài kia trong lúc vô ý luôn nuông chiều nàng, có điều nàng vẫn luôn
cho rằng hắn chỉ là đứa trẻ. Thế nhưng đứa trẻ này tại thời khắc cuối
cùng, lại dùng tính mạng của hắn để cứu nàng, hi sinh bản thân để bảo vệ nàng!
Nàng mới là người lớn mà! Một nỗi đau xé lòng dâng lên trong lồng
ngực, hốc mắt chợt nóng lên, một giọt nước mắt trong suốt bỗng trào mi,
rơi xuống trên chiếc bánh bao trắng phau, dưới ánh mặt trời in thành một vệt nước.
Khánh Nhiễm vội nhắm mắt quay đầu đi, bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn
về phía thiếu niên kia. Hắn cũng khoảng tầm mười hai mười ba tuổi, dây
lụa buộc tóc màu trắng bạc, đôi mắt có chút dò xét nghiền ngẫm.
Đây là người đầu tiên trong mấy ngày qua tỏ vẻ quan tâm đến nàng, tuy rằng hắn cũng chỉ là vô ý…
Khánh Nhiễm đang muốn cảm ơn thì ánh mắt lại rơi xuống trên người đám ăn mày đang điên cuồng tranh giành thức ăn phía sau thiếu niên, chỉ
dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua cảnh tượng trước mặt liền giật mình.
Nàng biết, còn cách ba phố nữa mới là thành Tây, cha mẹ nàng ở đó có
phải hay không đang nhìn nàng? Nếu bọn họ biết nàng giống như tên ăn xin được người khác thương hại, không biết sẽ đau lòng đến mức nào, có chết chắc cũng không nhắm…
Nàng là nữ nhi của Vân Nghệ! Nàng không thể bị người khác coi thường! Không thể bị người khác thương hại mình như vậy!
“Ta không phải là ăn mày, dù sao vẫn cảm ơn ngươi.” Khánh Nhiễm gật đầu cảm tạ, xoay người muốn rời đi.
Thiếu niên không ngờ nàng sẽ làm như vậy, hơi sững sờ. Mới vừa rồi
hắn từ rất xa đã chú ý tới tiểu cô nương này. Nàng rất dễ khiến người
khác chú ý đến, tuy là quần áo cũng rách nát như vậy, bộ dáng dơ dáy bẩn thỉu nhưng có lẽ ánh mắt của nàng quá mức trong suốt, tựa như ngọc trai đen khiến người ta mới chỉ liếc mắt nhìn một cái cái đáy lòng liền rung động.
Trên gương mặt non nớt của nàng là sự bi thương quá mức sâu đậm không hợp tuổi, thân hình nho nhỏ hiển nhiên là đã mệt mỏi không thể chịu nổi thế nhưng đứng giữa đám người lại làm cho người ta cảm thấy bất khuất.
Thỉnh thoảng có sự sắc sảo xẹt qua trong mắt càng lộ vẻ trong trẻo lạnh
lùng.
Nhìn chiếc bánh bao trong tay, trên mặt bánh có chút ẩm ướt có thể rõ ràng thấy được, trong lòng thiếu niên có chút bối rối. Bước nhanh đi
lên trước, vươn tay kéo Khánh Nhiễm lại.
“Ngươi…”
“Biểu ca, ngươi đang làm gì thế?”
Khánh Nhiễm bị thiếu niên giữ chặt tay, nhíu mày quay đầu lại đang
định hỏi đã thấy thiếu nữ che mặt được mấy thị nữ vây quanh mà nàng
trông thấy lúc nãy đang tươi cười chạy tới. Thấy thiếu nữ kia nhìn chằm
chằm vào cánh tay mình đang bị thiếu niên giữ lấy, Khánh Nhiễm liền vung nhẹ tay, lùi lại một bước.
Thiếu nữ kia chạy tới gần liền một phen kéo lấy cánh tay thiếu niên,
lắc nhẹ, cười duyên nói: “Biểu ca, ngươi ở đây làm gì vậy? Theo Nguyệt
Nhi qua kia phát cháo đi”.
Thiếu nữ đó có lẽ cũng bằng tuổi thiếu niên kia, để lộ ra ngoài khăn
che mặt là đôi mắt ngập nước quấn quít quanh thiếu niên. Khánh Nhiễm
trong lòng hiểu rõ, không muốn làm người thừa đực mặt ra đấy liền xoay
người hướng về phương xa định đi tiếp.
“Tiểu muội muội, ngươi đợi chút”. Thiếu niên vội vàng gọi, vùng khỏi tay Nguyệt Nhi kia đuổi theo.
Khánh Nhiễm đành phải dừng bước, thấy đầu lông mày của thiếu nữ gọi
là Nguyệt Nhi kia tràn đầy giận giữ nhìn chằm chằm mình, không muốn gây
rắc rối liền nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Ta không có ác ý gì, chẳng qua lúc nãy trông thấy ngươi đói bụng nên mới….”
Khánh Nhiễm thấy thiếu nữ đang nhíu mày nhìn mình, liền cắt ngang lời nói của thiếu niên: “Ta nói, ta không phải là ăn mày. Lòng tốt của
ngươi ta xin nhận, tạm biệt”.
“Này, ngươi…”
Lý Thanh Nguyệt chưa từng thấy biểu ca đối xử với ai quan tâm đến như vậy. Lòng dạ nàng đều gửi gắm hết lên người hắn, lấy lòng khắp nơi cũng chưa từng thấy hắn nhìn mình nhiều hơn một cái liếc mắt. Hiện tại thấy
biểu ca cảm thấy hứng thú với con bọ nhỏ hôi hám quần áo rách nát lại vô cùng bẩn thỉu, mà con bọ kia vẫn không biết điều, nàng đương nhiên là
bực mình.
Bước nhanh tiến lên vứt cho Khánh Nhiễm một ánh mắt lạnh lùng, nàng
lôi kéo thiếu niên nói: “Biểu ca, loại người hèn kém đê tiện không biết
tốt xấu ngươi cần gì phải để ý, nàng bị chết đói càng tốt. Sống nhục nhã còn muốn chết vì sĩ diện”.
Nghe thiếu nữ nói vậy, Khánh Nhiễm trào lên một chút tức giận. Lạnh
lùng quét mắt liếc nàng một cái, tiến lên lấy bánh bao trong tay thiếu
niên, khẽ cười, khóe miệng ẩn vài phần mỉa mai:
“Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt”*. Tiểu thư ngoại trừ được
sinh ra trong một gia đình tốt cũng không thể so sánh với những người
cao quí đâu. Nếu đã không có lòng trắc ẩn thì cần gì phải đến đây phát
cháo làm việc thiện? Làm thế là để cho người khác xem sao? Quả thật
khiến người khác chê cười”.
Thấy thiếu nữ bị chọc giận đến mức khóe mắt đỏ ửng, Khánh Nhiễm nhẹ
nhàng vươn tay cầm bánh bao lên nhìn về phía thiếu niên kia, hơi cúi
người: “Đa tạ”.
Nói xong nàng liền xoay người, không hề quay đầu lại bước nhanh về
phía góc phố. Cầm chặt bánh bao trong tay, đáy lòng có sự chua xót khó
tả.
“Biểu ca, nàng…Nàng sao có thể nói người ta như thế”.
Lý Thanh Nguyệt oán hận nhìn theo bóng dáng Khánh Nhiễm, chỉ muốn
đuổi theo cho nàng một cái tát. Nhưng lại ngại biểu ca thân thương, muốn thốt ra lời mắng nhiếc lại bị mấy lời tranh cãi vừa rồi nghẹn lại, ánh
mắt đỏ lên nũng nịu khóc.
“Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt…” Thiếu niên không để ý đến
nàng, tầm mắt hồi lâu vẫn không thu về, mãi sau mới quay đầu nhìn đám
người đang gào thét chiến đấu tranh giành thức ăn, thì thào lặp lại.
“Biểu ca ngươi làm sao vậy? Người ta bị ức hiếp như thế, ngươi cũng không…”
“Được rồi, đừng khóc, mau lau nước mắt đi. Ta về phủ trước”.
Thiếu niên từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay lụa trắng đưa cho
Lý Thanh Nguyệt liền cất bước đi thẳng về phía trước. Hướng kia tuy đúng là hướng về Lý phủ nhưng đồng thời cũng là hướng Khánh Nhiễm vừa rời
đi.
Lý Thanh Nguyệt đang vui mừng nhận lấy khăn tay, nghe thấy lời nói
của thiếu niên, thấy hắn định bước lên phía trước, làm sao chịu đồng ý,
vội kéo cánh tay hắn, nói gấp: “Biểu ca không đi cùng ta sao? Chúng ta
cùng nhau trở về đi”.
Thiếu niên quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Không phải ngươi làm ầm lên đòi tới đây bố thí ư? Sao giờ lại muốn về?”
Lý Thanh Nguyệt bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy trong đó là sự thanh nhã nhưng lạnh lùng đến vô cùng, quả thật khiến cho lòng nàng lạnh lẽo liền vội buông tay. Không đợi nàng nói gì thêm nữa, thiếu niên đã cất bước đi về phía trước. Lần này nàng không dám đuổi theo,
đành cắn môn oán hận nhìn theo bóng dáng hắn giẫm chân hai cái, lúc này
mới ủ rũ đi về phía lán phát cháo.
Ăn xin cả thành lúc này đều đang tập trung ở lán phát cháo. Khánh
Nhiễm mới đi được một đoạn, chỉ cảm thấy giờ phút này mình cả người rách rưới đi ở trên đường rất dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác, liền vội
lánh vào con ngõ nhỏ. Nàng suy nghĩ cách kiếm được ngân lượng, bằng
không chính mình làm cái gì cũng không được.
Nhìn bánh bao trong tay, nàng thở dài. Cho tới tận bây giờ nàng cũng
không phải là người tốt, cũng không để ý chuyện đi ăn cắp ăn trộm. Nghe
ngóng xem trong thành này có ác bá hay tham quan nào không, dựa vào
khinh công của nàng muốn đi vào mấy lấy chút ngân lượng là không khó.
Không thì liền đến phủ Lý tướng quốc đi, xem tôn nữ của hắn là loại
người như vậy sợ rằng cũng không phải là vị quan tốt đẹp gì.
Vượt qua hai con phố, tại con phố nhỏ hai bên là tường cao nàng liền
dừng lại. Khánh Nhiễm tựa lưng vào tường ngồi xuống, bụng kêu ùng ục,
cầm bánh bao trong tay lại gần nhưng cổ họng giống như tắc nghẹn, nước
mắt lại trào dâng.
Vươn tay oán hận lau khô nước mắt, lòng thầm mắng bản thân thật vô
tích sự, thở nhẹ một cái há mồm đang định cắn miếng bánh bao thì bỗng
nhiên, một bóng trắng nhoáng lên trước mắt, mang theo một luồng gió mát
tạt vào đôi mắt vốn đã mệt mỏi đau xót của nàng. Chớp mắt lần nữa nhìn,
bánh bao trong tay đâu mất rồi?
“Ha ha, thế mà bản tiểu gia đã tìm ra ngươi”.
Từng tiếng cười từ trên đỉnh đầu truyền tới, Khánh Nhiễm lúc này mới
hồi thần, vội vàng đứng dậy, trợn mắt nhìn trừng trừng lên đầu tường.
(*) Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt: là một câu thơ trong
“Từ kinh đô về Phụng Tiên” của Đỗ Phủ cảm thán trước vận mệnh đất nước
(thời Đường) lúc bấy giờ. Trong 100 câu thơ thì đây là những câu nổi
tiếng được người đời truyền tụng: