Ánh sao trong chốn núi rừng sáng tỏ, Khánh Nhiễm kéo Yến Hề Mẫn chạy một mạch ra khỏi lùm cây, lảnh vào cánh rừng hiểm trở bên trong khe cốc. Rừng cây xung quanh xum xuê, đá giăng chằn chịt khắp nơi, đừng nói đến cưỡi ngựa, ngay cả đi bộ cũng phải dùng đao chặt đứt những bụi mận gai xung quanh.
Cánh rừng tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu vang, tạo thành lời hát xa xăm, tai nghe phía sau không truyền đến tiếng đuổi theo, Khánh Nhiễm thả chậm tốc độ.“Công chúa nghỉ tạm một lát, có lẽ Lân quân sẽ không đuổi đến đây đâu.”
Yến Hề Mẫn lại không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, trái tim hơi đập rộn. Khánh Nhiễm theo tầm mắt của nàng nhìn qua, thế này mới giật mình phát hiện bản thân vẫn đang nắm tay nàng. Thấy gương mặt Yến Hề Mẫn xấu hổ, Khánh Nhiễm vội bỏ tay ra, cười nói.
“Tình huống vừa rồi khẩn cấp, Dịch Thanh đắc tội!”
Yến Hề Mẫn giấu tay vào ống tay áo, thoáng im lặng, bỗng nhiên cười: “Tay của Dịch tướng quân thật đẹp, nếu không phải lòng bàn tay có vết chai do cầm kiếm, ta đã nhầm là đôi tay của nữ nhân.”
Khánh Nhiễm cả kinh, nhanh chóng điều chỉnh gương mặt, lạnh lùng nói: “Dịch Thanh là nam nhi thất thước, xin công chúa đừng đùa như vậy.”
Yến Hề Mẫn le lưỡi, ngồi xuống mảng đá lớn bên cạnh, một mặt đấm hai chân, cười nói: “Dịch tướng quân đừng giận, ta thường cải trang thành nam nhân trốn khỏi cung du ngoạn, vừa rồi nhớ đến việc này, nên buộc miệng nói thôi, cũng không có ý làm nhục tướng quân. Huống chi, tướng quân là ân nhân cứu mạng của ta, sao ta lại xem thường tướng quân chứ?”
Khánh Nhiễm nhìn nụ cười chân thành của nàng, có nét hồn nhiên của thiếu nữ, trong lòng yêu mến, cũng ngồi xuống mảng đá, khẽ cười nói: “Công chúa cũng đừng mỗi câu mỗi chữ đều là tướng quân, gọi Dịch Thanh là được rồi. Ta không phải là tướng quân, chưa lập được quân công gì, cũng nhờ Vương gia tín nhiệm ta, cho ta giám sát trận pháp, lại được các huynh đệ xem trọng, nên mới xưng hô như vậy thôi.”
Yến Hề Mẫn kinh ngạc nhìn người đang ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao bên cạnh, gương mặt phảng phất nét xinh đẹp của thiếu nữ, trước mắt thoáng hiện lên tình cảnh nàng thấy ở doanh trướng của nhị ca ngày ấy. Hôm đó, rõ ràng nhị ca muốn hôn Dịch Thanh, lại bị nàng bắt gặp. Tuy nàng là công chúa, nhưng cũng không chỉ được bảo bọc trong thâm cung, không biết đến thế sự.
Nàng biết, trong quân doanh cũng có nam phong, nhưng nhị ca của nàng vừa cứng rắn lại vừa đơn thuần, vạn lần sẽ không dính dáng đến loại việc này. Cho nên, chỉ có thể là Dịch Thanh mê hoặc nhị ca!
Những ngày qua, nàng ở trong quân doanh lại thấy nhị ca chiếu cố Dịch Thanh rất nhiều, vài lần nàng muốn tìm một cơ hội đến cảnh cáo Dịch Thanh, nhưng nhị ca lại giám sát nàng vô cùng gắt gao.
Hôm nay nàng lại được Dịch Thanh cứu giúp, tuy chỉ cùng hắn tiếp xúc trong chốc lát, nhưng lại không mảy may cảm thấy trên người hắn có nét hèn hạ bỉ ổi. Ngược lại, hắn không chỉ có tướng mạo hơn người, ý chí kiên cường, ngay cả tính cách cũng trong sáng ấm áp, đẹp đẽ như bầu trời đầy sao và ánh trăng. Chẳng lẽ ngày ấy quả thật như lời nhị ca nói, đúng là do nàng hiểu lầm? Trong mắt Dịch Thanh thật sự có hạt cát, nhị ca chỉ giúp hắn thổi ư?
“Công chúa?”
Yến Hề Mẫn đột nhiên hoàn hồn, tròng mắt chuyển động, ha ha cười: “Vậy ta gọi ngươi là Dịch ca ca đi. Dịch ca ca, trong nhà ngươi còn có người thân nào không?”
Khánh Nhiễm thấy nàng gọi cũng đã gọi, ngay cả cơ hội từ chối cũng không có, thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Dịch Thanh sống lẻ loi một mình.”
Yến Hề Mẫn hơi nhíu mày: “Người nhà ngươi đâu? Dịch ca ca có võ công cao cường, dáng vẻ lại bất phàm, chắc chắn phải sớm định hôn ước rồi chứ?”
Khánh Nhiễm thầm nghĩ công chúa này quả thật rất đặc biệt, một tiểu cô nương lại có thể hỏi nam nhân vấn đề này, còn không thẹn thùng. Nghĩ đến giọng nói yêu chìu của Yến Hề Ngân dành cho muội muội, lại nhớ đến tình cảnh đơn độc của bản thân, trong lòng nàng ảm đạm, đứng dậy nói.
“Công chúa, chúng ta mau lên đường thôi. Phía sau có binh lính của Lân quốc, tình huống không rõ, đường cũ cũng không thể quay trở lại. Từ đây vượt qua dãy núi này, đi về phía đông bắc vài dặm có thể đến được Diêu kinh ở biên cảnh hai nước Diệu và Tinh, trước hết chúng ta sẽ đi vòng qua Diệu quốc, sau đó chọn đường vượt qua núi để trở về quân doanh của Trấn Tây quân. Nhưng con đường phía trước cao và dốc, rất khó đi, có thể công chúa phải chịu chút khổ sở.”
Yến Hề Mẫn hơi sửng sốt, không hiểu rốt cuộc mình đã nói sai chuyện gì, bĩu môi, càng dùng sức đấm hai chân: “Bản công chúa hơi mệt, không bằng Dịch Thanh cõng ta đi.”
Khánh Nhiễm sửng sốt, nhìn hai chân của Yến Hề Mẫn. Quần áo của nàng bị bụi gai cắt qua rất nhiều, thậm chí có vài chỗ còn chảy ra tơ máu, sắc mặt cũng hơi tái nhợt. Nghĩ đến Yến Hề Mẫn là công chúa, chịu khổ như vậy nhưng lại không khóc lóc ầm ĩ, trong lòng Khánh Nhiễm mềm nhũn, nhàn nhạt nói: “Được, công chúa đợi một lát. Ta bảo Tuyết Lang đi trước chuyển thư cho Vương gia, để ngài ấy đỡ lo lắng.”
Khánh Nhiễm nói xong vén vạt áo lên, xé một mảnh áo bông màu trắng bên trong, rút lưỡi đao trên thắt lưng, hàn quang chợt lóe, nương theo ánh trăng nhanh chóng viết vài chữ lên mặt vải. Xoay người gọi Tuyết Lang vẫn đang nằm ngủ khò khè ở bụi cỏ.
Tai Tuyết Lang run lên, thong thả đến trước người Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm đưa tấm vải trắng đến trước mặt nó, vỗ nhẹ vào đầu nó.
“Tuyết Lang ngoan, đem vật này mang về cho Vương gia, chờ ta trở về sẽ đốt lửa nướng gà rừng cho ngươi ăn.”
Tuyết Lang lại không ngậm lấy miếng vải trắng kia, ngược lại khẽ liếm vết máu trên tay phải của Khánh Nhiễm, phát ra tiếng nức nở khe khẽ. Khánh Nhiễm cười, ngồi xổm trước mặt nó, ôm chầm vuốt ve bộ lông mềm mại.
“Tuyết Lang đau lòng vì ta sao? Chút thương tích ấy không đau, Tuyết Lang nghe lời, đem vật này giao cho Vương gia.”
Tuyết Lang cọ hai cái vào mu bàn tay của Khánh Nhiễm, cuối cùng mới ngậm lấy tấm vải trắng kia, chạy vào trong sơn cốc. Chạy được một đoạn bỗng cảm thấy chủ nhân chưa đi cùng, liền ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Khánh Nhiễm.
Trong lòng Khánh Nhiễm cảm động, cười xua tay: “Cẩn thận một chút, đừng để người xấu bắt đi đấy, mau đi đi.”
Lúc này Tuyết Lang mới xoay người chạy vội đi, không bao lâu đã biến mất bên trong sơn cốc. Yến Hề Mẫn trừng lớn hai mắt, nhìn về hướng nó biến mất, xoay người tấm tắc nói.
“Không ngờ nó lại hiểu lời ngươi nói, thật sự quá thần kì! Nghe nói lúc trước con sói này thuộc về Địch Táp, thế nhưng nó lại phản bội chủ nhân đi theo ngươi, sao ngươi có thể thuần phục được nó vậy?”
Khánh Nhiễm cười lắc đầu, cúi người xuống phía trước khối đại thạch:“Động vật và con người đều có những tình cảm giống nhau, ta đối với nó tốt, nó tất nhiên cảm nhận được, tuy Địch Táp nuôi dưỡng nó, nhưng chưa chắc đã hiểu nó bằng ta. Công chúa mau lên đi, tuy Lân quân không đuổi theo, nhưng nơi này cũng không thể ở lâu.”
Yến Hề Mẫn kinh ngạc nhìn bóng dáng tuấn tú trước mặt, chỉ cảm thấy sống lưng nam tử có chút gầy gò, thậm chí có vài phần ôn nhu, nhưng lại cho người ta cảm giác vững chắc như cây trúc. Nàng thoáng ngẩn ngơ, khuôn mặt đỏ lên, đứng dậy.
“Ngươi cũng xem thường bổn công chúa quá rồi, ta mới không cần lưng của ngươi. Sơn đạo này sao có thể làm khó được bổn công chúa chứ!”
Yến Hề Mẫn còn chưa nói hết câu, người đã cất bước rời đi, Khánh Nhiễm không hiểu gì cả, lắc đầu bước nhanh đuổi theo.
Hai người một đường trèo đèo lội suối, cuối cùng vào giữa trưa hôm sau cũng đến được Diêu kinh, tuy cổng thành kiểm tra nghiêm ngặc, nhưng Diệu quốc không tham chiến, nên vào thành cũng không quá khó khăn.
Khánh Nhiễm thấy quần áo của Yến Hề Mẫn bị xây xác nhiều, tìm một cửa hiệu, hai người thu thập một hồi, lúc đi ra lại nghiễm nhiên biến thành hai công tử tuấn tú.
Qủa nhiên Yến Hề Mẫn thường cải trang thành nam nhân, mỗi lời nói hay cử chỉ, ngược lại có vài phần phong lưu của công tử.
Tuy Diêu kinh thuộc lãnh thổ của Diệu quốc, nhưng cách cánh rừng phía bắc là Tinh quốc, tây giáp thẳng với Chiến quốc, tây nam lại cùng thành Hạ Châu của Yến quốc cách một dãy núi. Từ trước đã là con đường quan trọng trong lưu thông, nhiều năm nay Diệu quốc lại thực hiện chính sách giao hảo hòa bình, cho nên lúc này, dù xung quanh xảy ra hỗn chiến, nhưng Diêu kinh lại không bị ảnh hưởng, rất phồn vinh hưng vượng.
Yến Hề Mẫn vô cùng thích thú, lúc tiến vào thành liền hoan hô nhảy nhót không ngừng, thấy thứ gì cũng ngạc nhiên, ríu rít lôi kéo Khánh Nhiễm nhìn sang chỗ này, rồi chạy sang chỗ khác. Tuy Khánh Nhiễm bất đắc dĩ, nhưng từ khi vào quân doanh, nàng vẫn chưa được thoải mái như vậy, nên cũng ầm ĩ với nàng, chưa phát giác ra điều phiền toái.
Đi dạo một hồi, chỉ cảm thấy bụng réo ầm lên, đang muốn tìm một nơi để dùng bữa, Yến Hề Mẫn lại kéo nàng đi vào một con đường rất náo nhiệt. Đến khi Khánh Nhiễm thấy rõ cảnh trí trên đường, chân mày liền cau chặt lại.
Vẻ mặt Yến Hề Mẫn hưng phấn, hai mắt tỏa sáng nhìn tòa hồng lâu đang giăng đèn kết hoa, hô to một tiếng rồi chạy nhanh vào trong phố.
“Dịch Thanh, chúng ta dùng bữa ở đây luôn đi.”
Khánh Nhiễm còn chưa kịp ngăn cản, Yến Hề Mẫn đã bước nhanh vào, nháy mắt liền bị một nhóm oanh oanh yến yến vây quanh, kéo vào một tòa thanh lâu có tên “Thải Vân lâu”.
Khánh Nhiễm thở dài một tiếng, chỉ phải cất bước đi theo, mắt thấy có vài cô nương ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ lắc hông tiến lại đây, nàng vội giương giọng, lạnh lùng nói: “Bản công tử sẽ tự đi.”
Đến khi Khánh Nhiễm bước vào hồng lâu, Yến Hề Mẫn đã bị kéo đến lầu hai, nàng xoay người vẫy tay với Khánh Nhiễm: “Dịch đại ca, ở đây.”
Khánh Nhiễm nhíu mày đuổi theo, đến cửa sổ ở lầu hai ngồi xuống. Yến Hề Mẫn nhìn gương mặt lạnh nhạt, lộ vẻ không hào hứng của Khánh Nhiễm, con ngươi sáng lấp lánh chuyển động, cười nói.
“Dịch đại ca, ta nghe nói ngươi uống rượu rất cừ, lâu này vừa có mỹ nữ lại vừa có rượu ngon, sao ta thấy Dịch đại ca lại mất hứng vậy.”
Khánh Nhiễm trừng mắt liếc nàng một cái, chuyển mắt nhìn về phía tú bà: “Làm vài món ăn ngon lên đây, nhanh một chút.”
Tú bà cười gượng một tiếng: “Công tử mới đến đây lần đầu ư, chỗ của ta cũng không phải là tửu lâu. Sao công tử không nhìn các cô nương Thải Vân lâu của ta một chút?”
Khánh Nhiễm chưa mở miệng, Yến Hề Mẫn đã ha ha cười, vỗ tay nói: “Đem cô nương hát hay đàn giỏi nhất của ngươi lên cho gia nhìn xem. Nếu hát tốt, gia sẽ thưởng mạnh. Đại ca của ta vừa trở về, không thể để ngài ấy mất hứng. Thức ăn ngon cứ mang lên đây, đem thêm một bình rượu quý. Nhanh đi nhanh đi.”
Hoàn toàn là lời nói của khách làng chơi, hiển nhiên không phải lần đầu đến loại địa phương này, Khánh Nhiễm trố mắt nhìn Yến Hề Mẫn.
“Được, ở nơi này của ta, Diệu Châu cô nương chính là người hát hay nhất, bảo đảm sẽ không khiến tiểu công tử phải thất vọng. Ta sẽ nhanh chóng gọi cô nương đến, hai vị chờ một lát.”
Khánh Nhiễm thấy tú bà xoay người rời đi, trừng mắt nhìn Yến Hề Mẫn: “Ta cũng không có nhiều bạc như vậy đâu, một lát nữa sẽ bỏ ngươi lại đây.”
Yến Hề Mẫn lại cười nghịch ngợm: “Không phải vì ta nghĩ cho Dịch ca ca sao, trong quân doanh rất cực khổ, Dịch ca ca cũng đừng nhịn đến hỏng chứ.”
Khánh Nhiễm đang hớp một ngụm trà, suýt chút nữa đã phun hết ra, kịch liệt ho khan lườm Yến Hề Mẫn.
Hai gò má của Yến Hề Mẫn ửng đỏ, vội dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Khánh Nhiễm thấy nàng xấu hổ nên cũng không nói thêm nữa, lắc đầu uống trà.
Yến Hề Mẫn dùng khóe mắt nhìn Khánh Nhiễm, gương mặt nghi ngờ. Chẳng lẽ Dịch Thanh thật sự thích nam phong? Sao có thể nhìn oanh yến khắp thanh lâu lại không có chút hứng thú?
Lại vào lúc này, một trận náo loạn từ dưới lầu truyền đến.
“Bên trong lâu nghe đây, hôm nay Thải Vân lâu này được công tử nhà chúng ta bao trọn, nhanh chóng rời khỏi đây!”
Giọng nam to rõ vang lên, lại có thể lấn át những tiếng nói ồn ào náo nhiệt trong lâu, chỉ một thoáng im lặng, ngay lập tức toàn lâu đều náo loạn.
“Mẹ nó! Ngươi là ai, dám tới đây phách lối!”
“Hừ, ngươi coi nơi này là đâu, dám đến trên đầu gia gia ngươi giương oai.”
…
Tai nghe những lời nói nhao nhao của khách làng chơi dưới lầu, Khánh Nhiễm quay đầu nhìn, thấy một nam tử có dáng người thẳng tắp đang rút một xấp ngân phiếu trong lòng, dáng vẻ cương quyết đưa cho tú bà.
Gương mặt của tú bà liền hớn hở, xoay thắt lưng tiến lại gần: “Ôi chao, không dám không dám, chẳng hay công tử nhà ngươi khi nào sẽ đến?”
Nam tử kia vung ống tay áo lên, đi về phía cửa: “Công tử nhà ta đang cưỡi ngựa đến đây, ngươi mau cho người dọn dẹp đi.”
Dường như đáp lại lời nói của hắn, một giọng nam trầm thấp từ bên ngoài lâu truyền đến.
“Không phải bảo ngươi đuổi người sao, sao lại còn nhiều nam nhân xấu xí như vậy, thật mất hứng.”
Khánh Nhiễm nghe giọng nói có chút quen tai kia, nhíu mày thầm mắng trong lòng. Dạo kỹ viện đến trình độ như vậy, không biết là bại gia tử nhà ai, sợ rằng lúc sống cha hắn còn phải tức đến chết. Nàng nhịn không được quay đầu nhìn, chính lúc thấy một người mặc bào giác *áo dài chấm gót* vàng óng ánh ung dung bước vào cửa.
Chỉ vừa đưa mắt nhìn, suýt nữa Khánh Nhiễm đã bật cười ra tiếng, chỉ cảm thấy mình đang lọt vào một cơn lốc màu vàng, vầng sáng lắc lư thiếu chút nữa làm mù hai mắt nàng.
Người nọ mặc trường bào bằng gấm màu vàng kim, hoa văn hình đồng tiền đỏ chót nạm tơ vàng chớp lên ánh sáng. Con mãng xà bằng phỉ thúy giắt trên thắt lưng, bề mặt lòe loẹt được khảm một vòng đá quý, phía dưới mãng xà lại treo ba túi tiền, thêm vài mẩu ngọc bội.
Lại nhìn bàn tay thả bên hông, trên các ngón tay đều đeo đầy nhẫn cẩm thạch, người nọ còn nâng tay liên tục đùa nghịch. Không hiểu sao Khánh Nhiễm lại nhớ đến lễ Giáng Sinh năm nào, có một ông lão treo đầy vàng thỏi lên cây thông Noel, người trước mắt quả thật chính là phiên bản của cây thông Noel kia.
Trang phục như vậy, quả thật kỳ tài! Người thích khoe khoang có thể được tha thứ, nhưng không ngờ lại có người tẩu hỏa nhập ma đến trình độ này, nàng rốt cuộc cũng được mở mang kiến thức. Ánh mắt Khánh Nhiễm dời lên trên, đang muốn chiêm ngưỡng dung nhan của vị lão huynh này, nhưng chỉ một khắc, lại sững sờ ngay tại chỗ.