Ngày mùa hè sông Hề Phượng
giấu mình trong những khoảng đồi của dãy Đồ Tuấn, như một vệt sáng màu
xanh uốn lượn chảy về hướng đông. Tịch dương đã biến mất sau dãy đồi,
bầu trời dần nhạt màu, gió từ mặt sông thổi đến, làm tà áo của Khánh
Nhiễm bay phần phật.
Nàng đứng bên bờ sông nhìn
hai dãy Đồ Tuấn sừng sững như thành oách, khẽ chau mày. Mặt sông mênh
mông rộng lớn, lại không có lấy một chiếc thuyền.
Yến Hề Mẫn đứng bên cạnh
nàng, nheo mắt lại, nhịp chân nhìn mỏm núi đen kịt bên bờ sông, giương
giọng nói: “Làm sao bây giờ, không có thuyền.”
Khánh Nhiễm nghe nàng nói như vậy, ngẩng đầu nhìn sắc trời, sương mù đã ngày một nặng nề, hơi nước
bao phủ bốn phía, trời nước lẫn một màu.
Hai nước Lân và Tinh chỉ nằm
cách nhau một con sông Hề Phượng, tuy ngày thường dân chúng sống ở biên
cảnh hai nước có qua lại với nhau, nhưng nơi các nàng đứng lúc này lại
không phải bến đò, thuyền bè vốn đã ít đến, nay sắc trời lại không còn
sớm, nên không thể tìm được một con thuyền.
Hai người đang lo lắng, đã
thấy ở khúc ngoặc sông cách đó không xa, có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đi đến. Ánh mắt Khánh Nhiễm sáng ngời, Yến Hề Mẫn cũng kinh hỉ kêu lên.
“Xem! Là thuyền! Dịch Thanh, chúng ta thật may mắn.”
Khánh Nhiễm nghe nàng hoan
hô, cũng cười khẽ, vẻ mặt nhẹ nhõm không ít. Thuyền nhỏ ngược dòng từ từ đi đến, Yến Hề Mẫn lao đến bờ sông, lớn tiếng gọi.
“Thuyền gia, mau đến đây, bên này!”
Thấy thuyền nhỏ bắt đầu tới
gần, nàng vui vẻ nhảy cẩng lên, vào ban đêm, phải ngủ ở nơi núi hoang
rừng dã này thật sự rất vất vả.
Cuối cùng thuyền cũng đến
trước mắt, thuyền phu còn chưa cho thuyền cập bờ, Yến Hề Mẫn đã hăm hở
xách áo, nóng lòng muốn nhảy lên, Khánh Nhiễm bật cười đuổi theo. Lại
vào lúc này, trên mui thuyền chợt chui ra một thân ảnh màu vàng óng,
thành công làm ngừng bước chân của hai người.
“Thiên hạ hà xử bất tương phùng, thật khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ha ha ha.”
Lận Kì Mặc chui ra từ mui
thuyền, quần áo màu vàng theo làn gió bay lên, gương mặt hắn vui vẻ nhìn hai người Khánh Nhiễm đang đứng bên bờ sông, trong đôi mắt đen nhánh rõ ràng có sự gian xảo.
Khánh Nhiễm ngẩng đầu nhìn nam tử đang nhàn nhã phe phẩy quạt kia, nàng chỉ cảm thấy một trận đau đầu.
Trời mới biết vừa rồi các
nàng đã phải tốn bao nhiêu công sức, châm chọc khiêu khích đủ điều, chỉ
kém là chưa động tay động chân, mới có thể đuổi được thằng nhãy này đi,
nàng còn nghĩ gương mặt người này đã rất dày, dù là người vô liêm sỉ thế nào cũng không thể chịu được sự thờ ơ lạnh nhạt của người khác. Nhưng
nào ngờ, không phải hoàn toàn như vậy, sự thật đã chứng minh, người này… da mặt dày kinh người!
“Ngươi! Sao ngươi lại ở trong này?!”
Yến Hề Mẫn trừng lớn mắt,
tuyệt vọng la lên, Khánh Nhiễm lại mặt không đổi sắc. Trong lòng đã sớm
có kết luận. Xem ra, thằng nhãy này rõ ràng có mưu tính trước, đứng đây
chặn đường các nàng!
“Tiểu nha đầu nhìn thấy tại
hạ lại kích động như vậy sao, bảo tại hạ phải làm thế nào đây.” Lận Kì
Mặc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Yến Hề Mẫn, thản nhiên nói.
“Lên thuyền thôi.” Xem ra Lận Kì Mặc đã quyết phải theo các nàng! Mặc dù Khánh Nhiễm không hiểu vì
sao hắn lại làm thế, nhưng nàng biết hắn có mục đích. Bất đắc dĩ lên
tiếng, dẫn đầu đi về phía thuyền nhỏ.
Lận Kì Mặc vội nghiêng người
nhường đường, mặt mày hớn hở, đưa tay muốn đỡ Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm
lại không nhìn hắn một cái, thân thể chợt lóe lên, thoáng chốc đã đứng
trên thuyền. Quay đầu lại, đã thấy Lận Kì Mặc nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, lại cười với Yến Hề Mẫn, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết,
giương giọng nói.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, tại hạ sẽ không đỡ tiểu nha đầu đâu.”
“Ai thèm ngươi đỡ!”
Yến Hề Mẫn trừng mắt liếc hắn một cái, thoải mái bước lên đầu thuyền. Con ngươi chuyển động, liền kéo thuyền phu, ha ha cười nói.
“Thuyền gia, hắn cho ngươi
bao nhiêu tiền? Chúng ta sẽ trả gấp hai lần! Không, tất cả bạc của ta sẽ cho ngươi hết, ta sẽ bao trọn thuyền của ngươi, thế nào?”
Nàng nói xong liền sờ nén bạc trong ngực, đem ba nén bạc còn sót lại giao cho thuyền gia kia. Thuyền
gia là một ông lão đã hơn năm mươi tuổi, thấy nàng như vậy, sắc mặt liền vui vẻ, đang muốn đón lấy nén bạc kia. Lận Kì Mặc lại đúng lúc đến gần, thong dong nói.
“Thuyền gia, ngươi làm vậy là không đúng đâu. Bản công tử đến trước, phải xem trọng trước sau chứ.
Trời cũng đã tối thế này, vừa rồi bản công tử ta còn suy nghĩ, nếu
thuyền gia chở ta đến bờ bên kia, ta có nên lấy chiếc nhẫn vàng này tặng cho thuyền gia không, bây giờ xem ra…”
Hắn vừa nói vừa xoay tròn
chiếc nhẫn vàng óng ánh trên ngón cái, ánh mắt lão hán chợt lóe sáng,
vội rút tay về, cười ha ha nói: “Sao công tử lại nói vậy, công tử đến
trước, lão hán cũng không phải là người không biết lí lẽ. Gió lớn, công
tử mau vào bên trong ngồi, ta sẽ lái thuyền ngay?”
Yến Hề Mẫn hung dữ lườm Lận Kì Mặc, thấy hắn cười vô tội, nàng dậm chân hai cái, giận dữ xoay người chui vào khoang thuyền.
Khánh Nhiễm nhìn một màn này, bất giác buồn cười. Hóa ra mang vàng xách bạc trên người cũng có chỗ
tốt, ít nhất bây giờ có thể dựa vào tiền tài mà ăn hiếp người khác.
Tuy Hề Phượng được gọi là
sông, nhưng mặt sông lại mênh mông rộng lớn. Gió trên sông ngày càng lớn hơn, làm thân thuyền lung lay, ba người chen chúc trong khoang thuyền
nhỏ bé, dĩ nhiên rất chật chội, từ khi Lận Kì Mặc chui vào khoang
thuyền, Yến Hề Mẫn liền buồn bực ngồi trên đuôi thuyền, nhìn chằm chằm
mặt sông, vẻ mặt hờn dỗi.
Khánh Nhiễm lại thong thả,
không còn lo lắng như vừa rồi nữa, nàng dựa vào vách thuyền, nghe tiếng
gió thổi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng,
đến thượng ngàn đã là lãnh thổ của Tinh quốc.
Sở dĩ vừa rồi nàng không muốn Lận Kì Mặc đi theo, trước hết là sợ hắn vạch trần thân phận nữ nhân của nàng, thứ hai là bởi ngày trước nàng đã trêu đùa binh lính Lân quốc,
hơn nữa hắn còn luôn ồn ào huyên náo! Hoặc có lẽ, đối với chuyện hắn
nhiều lần đến thanh lâu, không hiểu sao trong lòng nàng lại có cảm giác
chán ghét.
Bây giờ nghĩ đến, tất thảy
cũng không phải là chuyện lớn gì. Huống chi Lận Kì Mặc cũng sẽ không
nhàm chán đến mức tùy tiện bám theo một người xa lạ, có lẽ hắn đã sớm
đoán được thân phận của nàng.
Nhất định hắn đã biết chuyện
nàng trêu đùa binh lính Lân quốc ngày ấy, trong tửu lâu lại trùng hợp
đụng phải các nàng. Căn cứ vào công phu của nàng, cùng với lời miêu tả
của binh lính về Nỗ Vương giả mạo và Yến Hề Mẫn, đoán ra thân phận của
các nàng cũng không phải là việc khó.
Chỉ có điều, nếu nói hắn đã
đoán được thân phận của các nàng, muốn tìm cách trả thù, dáng vẻ này
cũng không giống lắm. Nếu nói không phải, vậy Khánh Nhiễm thật sự không
hiểu, nguyên nhân để vị chủ soái thống lĩnh vạn quân này ném một đống
công vụ chạy theo các nàng là gì.
Chẳng lẽ hắn vừa ý Yến Hề Mẫn?
Khánh Nhiễm nhớ đến bộ dáng
hoa tâm của Lận Kì Mặc, cảm thấy việc này rất có khả năng. Nàng mở to
mắt nhìn Lận Kì Mặc đang ngồi đối diện, lập tức đổi lấy một nụ cười sáng lạn của hắn.
Khánh Nhiễm mặt không đổi
sắc, lại nhìn người còn đang ngồi chu miệng hờn dỗi ở đuôi thuyền, Yến
Hề Mẫn, gương mặt xinh đẹp ẩn hiện trong bóng nước lấp lánh, quả thật là một mỹ nhân.
Khánh Nhiễm cảm thấy hai
người này giống như một đôi oan gia vui vẻ, càng chắc chắn suy nghĩ
trong lòng mình, khẽ nhướng mày cười, lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ba người đến thượng ngàn, nhà đò hớn hở nhìn Lận Kì Mặc, ánh mắt chăm chú lướt theo chiếc nhẫn vàng
đang lắc lư trên ngón cái của hắn.
Lận Kì Mặc lại làm như không
thấy, đưa tay vào ngực sờ tới sờ lui, nửa ngày mới lấy ra một thỏi bạc
đưa cho thuyền gia, cười nói: “Vất vả rồi.”
Gương mặt thuyền gia kia lập tức đen lại: “Công tử, chiếc nhẫn kia…”
“Nhẫn, nhẫn gì?” Lận Kì Mặc mờ mịt.
“Vừa rồi công tử nói ta chở
các ngài đến đây, công tử sẽ đem chiếc nhẫn kia tặng cho ta, hai vị tiểu công tử cũng nghe thấy phải không.” Thuyền gia chỉ chiếc nhẫn trên tay
hắn, bắt đầu ồn ào.
“Thuyền gia nghe không hiểu
sao? Bản công tử chỉ nói sẽ cân nhắc một chút, bây giờ bản công tử đã
suy nghĩ kỹ càng. Chiếc nhẫn này có thể mua không biết bao nhiêu thuyền
đánh cá, bản công tử phung phí như vậy cũng không tốt lắm, chiếc nhẫn
này không nên tặng vẫn hơn.”
Lận Kì Mặc dứt lời liền xoay
người rời đi, đuổi theo hai người Khánh Nhiễm đang đi phía trước. Thuyền gia phía sau tức giận đến mức dậm chân, không còn lời nào để nói. Dù
sao đi một chuyến thuyền, thỏi bạc trong tay hắn đã là khoản thù lao hậu hĩnh.
Yến Hề Mẫn nghe hắn nói thế, thấy hắn sải bước đuổi theo, ánh mắt liền khinh thường, hừ mạnh một tiếng, lớn giọng nói.
“Còn tưởng rằng Lận Kì Mặc là anh hùng đỉnh thiên lập địa, một lời nói đáng giá ngàn vàng. Bây giờ
nhìn kỹ, hừ, ngay cả cẩu hùng cũng không hơn.”
Khánh Nhiễm nhoẻn miệng cười, nhìn về phía người đang tỏ vẻ không quan tâm, Lận Kì Mặc: “Lúc này Lận
tướng quân không ở lại đại doanh chờ thụ phong khải hoàn, sao lại rãnh
rỗi đến đây trêu chọc một thuyền phu nho nhỏ.”
Lận Kì Mặc nhún vai, khẽ cười nói: “Ở đó có gì tốt, ngay cả một cô nương xinh đẹp cũng không thấy,
nói không chừng còn phải nhìn gương mặt lạnh như băng của Nỗ Vương Chiến quốc cả ngày. Cách đây không lâu Địch Táp thua trận, nghe nói còn bị
thương, không chừng bây giờ vẫn đang tức giận, bản đại soái mới không
cần nạp mạng cho Vương gia mặt lạnh kia. Hơn nữa, nếu không phải ta lén
chạy ra ngoài, sao có thể quen được một người có khí chất thoát tục như
Dịch huynh.”
Hắn nói xong liền tới gần
Khánh Nhiễm, vẻ mặt lấy lòng. Khánh Nhiễm nghe hắn nói như vậy, lúc này
càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình, đạm cười không nói.
Yến Hề Mẫn lại hừ lạnh một
tiếng: “Nỗ Vương kia không phải là đối thủ của nhị…Dực vương Tinh quốc!
Nhưng so với hạng người vô sỉ như ngươi nhất định lợi hại hơn nhiều.”
Lận Kì Mặc chậc chậc nói:
“Thói quen châm chọc người khác của tiểu nha đầu nên sửa đổi đi, nếu
không sẽ không được tình lang yêu thương đâu, không ai thèm lấy.”
Yến Hề Mẫn nghe hắn nói như
vậy, lén nhìn Khánh Nhiễm, trong lòng vừa tức vừa thẹn, lửa giận ngút
trời, rốt cuộc không kiềm chế được, nắm tay vung đến gương mặt trắng
trẻo của Lận Kì Mặc.
Võ công của nàng vốn chẳng
bằng một phần của Lận Kì Mặc, giờ phút này lại mất nội lực, nào có uy
lực gì? Nhưng Lận Kì Mặc lại bỗng a một tiếng, trốn phía sau Khánh
Nhiễm.
“Ây da, tiểu nha đầu hành hung, có án mạng, cứu với!”
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy một
trận gió cuốn đến, trong chớp mắt hắn đã núp phía sau người nàng, hai
tay đặt lên vai của nàng. Khánh Nhiễm nhíu mày, đang muốn quay đầu, lại
nghe tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trong sơn đạo.
Một lát sau, hai người hai
ngựa đã vòng qua khúc ngoặc, vó ngựa đột nhiên vang vọng, chạy như bay
đến hướng này. Yến Hề Mẫn nghe được tiếng vó ngựa, ngưng động tác quay
đầu nhìn. Ánh mắt Lận Kì Mặc có ý cười, hơi nhướng mày, nghiêng mắt nhìn sơn đạo, nhỏ giọng a một tiếng, buông bàn tay đang đặt lên vai của
Khánh Nhiễm.
Phía sau hai chú ngựa đang
chạy như bay đến còn có hai con ngựa khác, đợi bọn họ chạy đến gần,
Khánh Nhiễm đã thấy rõ hai người, khóe môi hơi cong lên. Đúng là Yến Hề
Ngân và Tô Lượng tới đón các nàng!
“Là nhị ca! Nhị ca!” Yến Hề Mẫn thấy rõ người tới, hoan hô một tiếng chạy lên.
Trong giây lát, hai người đã
ghìm cương trước mặt họ. Yến Hề Ngân ngồi thẳng trên lưng ngựa, liếc mắt quan sát Yến Hề Mẫn, thấy nàng không có việc gì, liền yên lòng, sau lại nhìn về phía Khánh Nhiễm, trong đôi mắt đen nhánh ẩn chứa tình cảm ấm
áp. Cuối cùng dời mắt nhìn Lận Kì Mặc đang đứng bên cạnh, cao giọng
cười, nói.