Yến Hề Ngân nhìn Khánh Nhiễm, mỉm cười nói: “Ca ca của cô ấy là Yến Vân Vệ…”
Lời Yến Hề Ngân vừa thốt ra khỏi miệng, Khánh Nhiễm đã ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với hắn, nói: “Yến đại ca, nàng ấy là một cô nương tốt, huynh nên trận trọng tình cảm này.”
Nụ cười của Yến Hề Ngân cương cứng, hắn rũ mắt xuống, chăm chú nhìn Khánh Nhiễm không chớp mắt, giống như đang muốn nhìn vào nơi sâu nhất trong đáy lòng của nàng.
Khánh Nhiễm bị hắn nhìn, trái tim hơi đập rộn, nhưng ánh mắt nàng chưa từng dời đi, nàng biết giờ phút này mình phải kiên định, không thể có một chút do dự. Sống chung một năm nay, hắn đã quan tâm và giúp đỡ nàng quá nhiều, trên chiến trường gió tanh mưa máu, lại có thể nảy sinh tình cảm sâu sắc, trong lòng nàng rất cảm kích, càng xem hắn như là bằng hữu mà ỷ lại, xem hắn như ca ca mà kính trọng, lúc này, nàng không hy vọng bởi vì mình xử lý không tốt, mà ảnh hưởng tới phần tình cảm chân thành này.
Yến Hề Ngân thấy nàng như thế, chỉ cảm thấy lòng chua sót như có ngàn quả núi và đại dương đè nặng xuống, hắn im lặng nửa ngày, mới trầm giọng nói: “Khánh Nhiễm quả thực nghĩ như vậy sao?”
Hắn gọi nàng là Khánh Nhiễm!?
Khánh Nhiễm sửng sốt, cả kinh trừng lớn mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, từng ấy thời gian, nàng tín nhiệm hắn có thừa, thế nhưng hắn lại điều tra nàng!
Yến Hề Ngân thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ tổn thương, vị chua chát trong tim liền suy giảm, có lẽ nàng vẫn còn có chút để ý hắn.
Hắn thở dài một tiếng, thản nhiên nói: “Không gạt Khánh Nhiễm, ta đã phái người đến Chiến quốc điều tra ngươi, hôm qua vừa mới thu được tin tức. Nhưng không phải vì không tin tưởng ngươi mới làm thế, mà ta chỉ muốn biết ngươi có phải là nữ thích khách ngày đó hay không, trong lúc vô tình đã tìm ra nhiều hơn.”
Ánh mắt của hắn chân thành và thản nhiên, tức giận qua đi, Khánh Nhiễm lại thấy đó là điều dĩ nhiên, cũng không có gì đáng trách, không nói đến chuyện hắn chỉ muốn hiểu rõ thân phận của nàng, hay là thực sự hoài nghi nàng, cho nên mới tới Chiến quốc điều tra. Dù sao hắn cũng là thống soái của một quân, phải chịu hoàn toàn trách nhiệm với các tướng sĩ, nếu trong quân thật sự có gian tế trà trộn vào, thì hậu quả sẽ không thể lường được.
Khánh Nhiễm nghĩ vậy, chân mày đang nhíu chặt dần dần dãn ra, cười nhạt: “Ta không trách huynh, Yến đại ca.”
Yến Hề Ngân nghe lời nàng nói thì chân mày liền chau chặt lại, không trách sao, vậy nàng quả thật không để ý đến hắn.
Hắn tiến lại gần Khánh Nhiễm, ánh mắt dịu dàng khóa chặt người nàng, giơ tay vén sợi tóc rối bên tai nàng ra phía sau, mở miệng nói: “Ngươi biết không, ta không nỡ.”
Giọng hắn rất nhẹ nhàng, tựa như một cơn gió thoảng dễ bị thổi tan, nhưng rơi vào tai Khánh Nhiễm, từng chữ lại như từng tiếng sấm, nàng chỉ cảm thấy lời nói đó nồng nàn như ánh nắng, cảm giác ấm áp dung nhập và lan tràn qua cả thể xác và tinh thần, làm sự mệt mỏi trong lòng nàng khẽ run lên, còn có chút chua sót.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ấm áp như ánh nắng, sau một tia toan chát, sóng mắt bắt đầu hiện lên một vệt sáng mờ ảo. Ánh mắt hắn trầm tĩnh mà bao dung, lại mang theo sự mê hoặc khiến người ta quyến luyến.
Nhưng Khánh Nhiễm biết, nàng không thể trầm luân, không thể yếu đuối, càng không thể mơ màng. Giờ phút này nàng chỉ đang mệt mỏi, tựa như loài cỏ dại sinh trưởng ở nơi âm u, hàng năm phải hứng chịu gió sương mưa tuyết, nên khi vệt nắng mai đầu tiên của mùa xuân chiếu vào, mới có thể khiến nàng xúc động như vậy, muốn đắm chìm tất cả dưới ánh nắng Mặt Trời, không cần đối mặt với bóng tối nữa.
Nàng lẩn tránh ánh mắt của Yến Hề Ngân, xoay người đưa lưng về phía hắn, cười nói: “Yến đại ca, nếu huynh đã muốn biết, vậy Khánh Nhiễm cũng không giấu huynh nữa. Trên lưng Khánh Nhiễm còn có huyết hải thâm cừu, một ngày đại thù chưa báo, ta sẽ một ngày không cảm thấy yên lòng. Ta tòng quân cũng là vì báo thù, hy vọng có thể mượn quốc lực của Tinh quốc để tấn công Chiến quốc, báo thù rửa hận. Phụ mẫu, tỷ tỷ của ta, còn có Bạch thúc thúc và Tĩnh Viêm ca ca, bọn họ đều đang ở trên trời nhìn ta, trước khi trả được đại thù, ta sẽ không nghĩ đến chuyện tình cảm, càng không có tâm tư để nghĩ đến ái tình.”
“Chỉ vì điều đó ư? Nếu như ta nguyện lòng cùng ngươi gánh vác, nguyện lòng giúp ngươi báo thù thì sao?”
Vẻ mặt Khánh Nhiễm chấn động, mắt lộ vẻ cảm kích, nửa ngày, nàng chỉ lắc đầu cười khẽ, nàng thu ý cười, rồi nhìn thẳng Yến Hề Ngân: “Nếu ta vì chuyện báo thù mà ở cùng một chỗ với Yến đại ca, cho dù là không có tình yêu, cũng không quan trọng ư?”
Yến Hề Ngân sửng sốt, chân mày nhíu chặt lại, Khánh Nhiễm thấy hắn không nói thì cười nhạt: “Người kiêu hãnh như Yến đại ca chắc chắn sẽ không như vậy, Khánh Nhiễm cũng thế. Ta đã không còn gì, không muốn ngay cả tình cảm cũng vì báo thù mà mệt mỏi. Nếu như vậy, sợ là báo được thù, phụ thân và mẫu thân cũng sẽ không vui vẻ.”
“Nhưng để ngươi một mình gánh vác tất cả, chẳng lẽ sẽ khiến bọ họ vui vẻ sao? Dịch Thanh, ta không dùng chuyện này để trao đổi với ngươi bất cứ thứ gì, chỉ là muốn…”
Yến Hề Ngân tiến lên một bước, nắm chặt vai Khánh Nhiễm vội vàng nói, Khánh Nhiễm lại lắc đầu ngắt lời hắn: “Tấm lòng của Yến đại ca ta hiểu hết, Yến đại ca rất tốt với ta, ta cũng hiểu.”
Nàng hơi cúi đầu, sau lại ngẩng đầu nói: “Mẫu thân vẫn hy vọng ta và tỷ tỷ có thể sống một cuộc đời bình thường, gả cho một người thành thật, giúp chồng dạy con, hạnh phúc an bình. Những năm qua, Khánh Nhiễm đã phiêu bạc khắp nơi, trái tim cũng mệt mỏi, chỉ hy vọng đến ngày báo được thù, có thể tìm một sơn cốc yên bình tĩnh mịch, từ nay về sau núi xanh nước biếc, không cần để ý đến thế sự hỗn loạn nữa. Mà Vương gia, không nên tìm một nữ tử như ta, Hoàng Thượng và Thái Hậu cũng sẽ không để ngài làm như thế. Cho nên xin Vương gia hãy để Khánh Nhiễm đi.”
Ánh mắt của nàng kiên định mà trong trẻo, Yến Hề Ngân cười đau khổ, dần dần buông lỏng tay ra, trái tim khe khẽ co rút đau đớn. Nàng nói đều đúng, nhưng hắn buông tay, cũng không phải vì những lời nàng nói, mà chỉ vì đôi mắt trong suốt của nàng. Trong lòng nàng… chung quy là không có hắn, một nửa điểm cũng không có.
Khánh Nhiễm liếc nhìn hắn, đầu hắn hơi cúi thấp, ánh Mặt Trời xuyên qua hàng rào, làm những chiếc bóng nhỏ vụn rơi xuống gương mặt kiên nghị của hắn, trông có vài phần lạnh lùng, lại có vài phần tiêu điều. Trong lòng Khánh Nhiễm thấy có lỗi, nàng thở dài một tiếng, nói: “Hoàng Thượng đã ban thưởng phủ đệ cho ta, Khánh Nhiễm quấy rầy Yến đại ca nhiều ngày, nay có phủ đệ, ta nghĩ mình cũng nên sớm thu dọn chỉnh tề để dọn qua.”
Yến Hề Ngân nhếch miệng, giống như đang cười khổ một tiếng, hắn ngẩng đầu nói: “Ngươi nói chưa báo được thù thì sẽ không nghĩ đến ái tình, vậy ta chờ ngươi. Ngươi muốn tránh né ta, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng Khánh Nhiễm, ngươi hãy đáp ứng ta, sau này có xảy ra chuyện gì cũng phải đến tìm ta, đừng gánh vác một mình nữa, có được không?”
Ánh mắt đau lòng mang theo tình cảm ấp áp của hắn khiến người khác không có sức lực cũng không có cách nào để cự tuyệt, Khánh Nhiễm cười gật đầu, nhẹ giọng đáp lời: “Được.”
Yến Hề Ngân dường như trút được gánh nặng, khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Ta sẽ cho Phùng Uyên dẫn người tới giúp ngươi, chờ đến khi phủ đệ được an trí thỏa đáng, ngươi hãy bảo bọn họ trở về.”
“Vâng.” Khánh Nhiễm lại gật đầu đáp ứng.
Một tháng sau, tại tửu lâu phồn hoa nhất kinh đô Tinh quốc – Lạc Vân lâu.
Buổi chiều đầu thu, trong tửu lâu vẫn chưa đến giờ dùng cơm, nhưng lúc này khách nhân đã đến không ít, ngồi vòng quanh nhau trên các dãy bàn. Lúc trước, vào giờ này, mọi người sẽ được nghe lão giả ngồi trên đài hát y a quyến luyến và kéo Hồ cầm, cùng nhau thưởng trà nói chuyện phiếm, nhưng hôm nay, tửu lâu lại vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng còn ồn ào sôi nổi, hiển nhiên, tất cả mọi người đang bàn luận về sự kiện phát sinh tại pháp trường ngày hôm qua.
“Lời ngươi nói đều là thật?! Cao Quốc trượng của Công Tư phủ chính là là lão thần đã phụ tá Tiên Hoàng đăng cơ, còn là phụ thân của Hoàng hậu nương nương, sao có thể nói giết thì giết?”
Một giọng nói trong trẻo cao vút chợt đè xuống tất cả tiếng ồn trong tửu lâu, toàn lâu liền yên ắng, tầm mắt của mọi người đều phóng sang. Người vừa cất tiếng là một công tử tuấn tú mặc áo gấm, giờ phút này, hắn đang tỏ vẻ kinh ngạc nhìn nam tử có dáng vẻ thư sinh ngồi đối diện.
Nam tử thư sinh kia thấy mọi người đều nhìn sang, dường như có chút ngượng ngùng, bèn thanh thanh cổ họng, thế này mới nói: “Không phải ngươi cũng đã nghe rồi sao, hiện nay tất cả mọi người trong kinh thành đều đang bàn về vấn đề này, há có thể là giả?!”
Công tử tuấn tú kia khẽ chau mày, tỏ vẻ không đồng ý, nói: “Không có khả năng? Chuyện này cũng khiến người ta ngạc nhiên quá rồi.”
Nghe hắn nói như vậy, ngồi cách ghế của bọn họ không xa, một người đàn ông trung niên có tướng mạo thô kệch liền đứng lên, cười bước đến gần, hỏi công tử tuấn tú kia: “Vị công tử này không phải người Tinh quốc chúng ta đúng không?”
“Không gạt đại ca, tại hạ là người Đỉnh quốc, vừa buôn bán ở Chiến quốc tới đây.” Công tử tuấn tú kia cười nói.
Người đàn ông trung niên gật đầu cười: “Chẳng trách ngươi không tin chuyện này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không dám tin, nguyên lão đó đã sống qua hai triều, đúng là từng lấy việc công làm việc tư, nhận hối lộ trái với phép nước, lừa gạt bách dân trăm họ!”
“Thật sự ta vẫn chưa biết đầu đuôi thế nào, đại ca có thể nói rõ cho tại hạ biết được không?” Công tử tuấn tú nở nụ cười, chắp tay đứng dậy.
Người đàn ông trung niên thấy hắn như thế, thì vội vàng đáp lễ, rồi ngồi xuống trước mặt bọn họ, cười nói: “Chuyện này đâu có gì khó. Sự tình là thế này, chỉ một tháng trước, Cao Thành, là nhi tử độc đinh của Cao Quốc trượng ở Công Tư phủ, vì tranh đoạt Xảo Tâm cô nương của Minh Nguyệt Lâu mà nảy sinh mâu thuẫn với Nhị công tử Trình phủ, không may là hai người lại gặp nhau trên phố, chỉ vì một phút không vui mà động thủ quá nặng. Đây vốn là chuyện thường xảy ra giữa các đệ tử thế gia trong kinh thành, cũng chẳng có gì lạ. Nhưng lần này, Cao công tử lại xuống tay quá trớn, vô ý khiến Trình Nhị công tử bị đánh chết ngay tại chỗ. Lúc đấy, người của nha môn nhìn thấy việc này không tới một trăm thì cũng phải hơn mười, tuy Quốc trượng gia chuyên môn chưởng quản các Thiếu Khanh ở Bộ Hình Ti Công Tư phủ, còn là nguyên lão đã làm việc cho hai triều đại, là nhân vật lớn đến bậc nào? Thế nhưng vị Hoàng Thượng luôn ốm đau kia lại muốn đích thân đăng phủ. Lần này nhi tử bảo bối của ông ta đã bị bắt ngay tại trận, nhân chứng vật chứng đều có đủ, cho nên ông ta không thể ngang nhiên làm việc thiên tư. Vì thế vào ngày thứ hai, Cao công tử liền bị giam vào đại lao, sau đó khai đường xét xử để đưa ra quyết định. Lúc ấy dân chúng trong kinh thành chúng ta đều ở đó ca tụng, khen ngợi ông ta quả là lão thần, là một Quốc trượng, một vị quan tốt, ngay cả lúc lâm triều Hoàng Thượng còn có lòng tán thưởng Cao Quốc trượng, nhưng thật không ngờ, chuyện căn bản không phải như vậy.”
Giọng nói của người đàn ông trung niên kia rõ ràng, lên xuống có nhịp điệu, lại đang nói về sự kiện pháp trường nổi danh nhất kinh thành hai ngày gần đây, trong thoáng chốc, tửu lâu liền yên tĩnh lại, tuy mọi người đã sớm quen thuộc với câu chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được, phải dời mắt nghe hắn giảng giải.
“A?” Công tử tuấn tú nâng chung trà lên khẽ hớp một ngụm, nhíu mày ra hiệu cho người đàn ông trung niên kia nói tiếp.
Người đàn ông cảm thấy mỗi ánh mắt của hắn đều hiện lên vẻ uy nghi, nên lại vô thức mở miệng nói.
“Sự việc căn bản không đơn giản như vậy, ngoài mặt thì Cao Quốc trượng nhốt nhi tử vào ngục, nhưng trên thực tế đã sớm tìm một kẻ có tướng mạo không khác Cao Thành, nhốt vào ngục để chết thay hắn, còn Cao Thành thật sự đã được hoán đổi và giấu đi. Chờ đến khi phán quyết xong, chém đầu người đó rồi hạ táng, Cao Thành lại có thể sống nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật, đổi thân phận khác để làm lại từ đầu.”
Công tử tuấn tú buông chung trà, nhíu mày nói: “Không thể nào! Cao Quốc trượng là thần tử của hai triều, xưa nay luôn thanh minh, sao có thể không coi Thiên tử vào đâu mà làm chuyện vô pháp vô thiên này?”
Người đàn ông trung niên vỗ bàn, có chút tức giận nói: “Dù là chuyện to gan lớn mật, nhưng Cao Quốc trượng vẫn dám làm như thế! Nếu không, một nguyên lão của hai triều sao có thể nói chém liền chém! Lúc Tiên Đế gia dựng nước, Cao Quốc trượng là người đã lập được rất nhiều công lao hiển hách.”
“Đúng đó, bây giờ trong kinh thành, ngay cả trẻ nhỏ cũng biết chuyện này. Công tử hãy nghe ta nói, đã có bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy chuyện này rồi.”
Người đàn ông trung niên nói đến đây, một nam tử cao gầy ngồi bên cửa sổ đã đứng dậy, ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn.
Thấy công tử tuấn tú nâng tay tỏ ý hắn cứ nói, nam tử cao gầy kia bèn lên tiếng: “Ngày hành quyết ở chợ, vừa may tại hạ cũng có ở đó, xem như là hiểu rõ chuyện này.”
Người trong tửu lâu nghe hắn nói như vậy, lập tức liền ồn ào, tuy án kiện ở pháp trường lan truyền rất sôi nổi, nhưng người tận mắt nhìn thấy cũng không nhiều, đa số đều là do người khác kể lại, còn không biết đã được truyền qua miệng bao nhiêu người. Giờ phút này, khi nghe nam tử này nói đã tận mắt nhìn thấy, tất nhiên ai nấy đều rất hưng phấn.
Nam tử cao gầy kia thấy mọi người nâng tay cổ vũ, nhất thời liền thấy hăng hái hơn, mở miệng kể lại câu chuyện sinh động như thật: “Bởi vì người bị trảm là công tử nhà đại quan nhất phẩm, còn là thân đệ của Hoàng hậu nương nương, hơn nữa chỉ vài ngày trước Cao Thành còn ngang ngược ẩu đả trên chợ, nên lúc ấy người kéo đến pháp trường đông nghìn nghịt, do ta tới sớm, mới có thể đứng ở rìa pháp trường. Lúc ấy toàn bộ nhân mã của Công Tư phủ đều được phái đi, quan giám trảm chính là cha đẻ của Cao Thành – Cao Kỳ, lúc đó Cao Kỳ an vị trên hình đài đối diện với đài giám trảm, chúng ta tận mắt nhìn thấy Cao Kỳ ném từng tấm huyết ký *tấm thẻ đỏ bằng gỗ dùng khi hành hình* trước mặt xuống đất, mỗi khi có một thẻ rơi xuống, thì có một phạm nhân rơi đầu. Máu chảy đầm đìa, cứ chém rồi chém như vậy, không biết đã hành quyết bao nhiêu phạm nhân, cuối cùng cũng đến phiên Cao Thành, lúc đó pháp trường yên tĩnh không một tiếng động. Chúng ta đều mở to mắt nhìn Cao Kỳ, chỉ thấy ông ta run run rút một tấm huyết ký, cắn chặt răng, nhắm mắt ném nó xuống đất. Phụ thân tự chém đầu con trai của mình, còn là hậu duệ độc đinh, đây là chuyện lạ có một không hai, thật xứng đáng là danh thần thiên cổ! Lúc ấy đừng nói là ta, không ít người cũng không nhẫn tâm nhìn một màn này, trong lòng ai cũng ca ngợi Cao Quốc trượng, thay ông ta thở dài một hơi. Nhưng ngay tại lúc nghiệm minh chính thân*, đao phủ muốn bổ đao xuống, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy trên đài giám trảm, một chiếc bóng gầy gò bỗng nhiên đứng lên, đồng thời tiếng quát rõ ràng cũng truyền đến: “Chờ đã!”
(Nghiệm minh chính thân: thành ngữ, chỉ việc kiểm nghiệm xem có đúng là người đó, mà không phải là người mạo danh hay không.)
“Ta biết, tiếng quát đó nhất định là của Thanh Hoa quân, Dịch Thiếu Khanh.”
Một người nghe nam tử cao gầy nói đến đoạn hồi hộp, không nhịn được chen miệng vào.
Nam tử cao gầy kia vỗ tay “bộp” một cái, gật đầu với người nọ rồi giương giọng nói: “Vị huynh đài nói rất đúng, đó đúng là Dịch Thanh Dịch đại nhân.”
Bàn tay cầm chung trà của nam tử tuấn tú hơi chao đảo, làm nước trà trong chung sóng sánh, ánh mắt rõ ràng hiện lên ý cười.
Lại nghe nam tử kia nói tiếp: “Lúc đó Dịch đại nhân đứng trên đài giám trảm…”
Dường như nam tử cao gầy vừa nhớ tới chuyện gì, nhìn về phía công tử tuấn tú, nhướng mày nói: “Đúng rồi, vị huynh đài này hẳn là chưa biết Thanh Hoa quân Dịch Thanh phải không? Hắn là đại nhân vật của Tinh quốc chúng ta. Người không lâu trước đây đã dùng Bát Trân trận đánh lui đại quân Chiến quốc, làm Nỗ Vương trọng thương mà quay về, thuyết phục được Lục lão tướng quân quy hàng Tinh quốc chúng ta chính là Dịch đại nhân. Từ trước đến nay đều không hề e sợ cường quyền, vì dân trừ hại, từ lâu đã vang danh thiên hạ.”
“Mỹ danh của Dịch đại nhân, thật ra tại hạ đã được nghe nói qua.” Công tử tuấn tú cười nói.
Nam tử cao gầy kia làm như rất hài lòng khi thấy hắn nói vậy, gật gật đầu, rồi mới tiếp tục nói: “Lúc đó, sau khi Dịch đại nhân bảo đao phủ ngừng tay, thì nói với Cao Kỳ: “Cao đại nhân, mạng người quan trọng, ngài có thể khẳng định nhân phạm này là người có tội?”, hắn vừa hỏi câu này, ai nấy đều không rõ nguyên do, nhưng Cao Kỳ lại lập tức biến sắc, chỉ có điều lúc này sao có thể quay đầu được nữa?! Cao Kỳ bèn quát lớn một tiếng: “Kẻ ở dưới đài là khuyển tử*, lão phu há có thể nhận lầm! Hôm nay lão phu phải vì đại nghĩa diệt thân*, mau chóng hành hình đi!” Ông ta vừa quát lên, đao phủ liền giơ đao bổ xuống, lúc ấy ta chỉ thấy hàn quang chợt lóe, sau đó nghe keng một tiếng, đến khi ta mở mắt ra nhìn, các ngươi đoán xem đã có chuyện gì xảy ra?
(Khuyển tử: “khuyển” là chó, “tử” là con trai, chỉ những người con bất hiếu)
(Đại nghĩa diệt thân: vì việc nước quên tình nhà)
Nam tử cao gầy thấy ánh mắt của công tử tuấn tú rất tập trung, lại thấy mọi người trong tửu lâu đều nín thở, thế này mới nói tiếp: “Lúc ta vừa mở mắt ra nhìn, đã thấy đại đao trong tay đao phủ bị đánh rơi xuống đất, thứ đánh bay đại đao của hắn chính là một tấm huyết ký nho nhỏ, đao phủ kia bị huyết ký đập vào cổ tay, không chỉ có thanh đao trong tay bị rơi xuống, mà cơ thể còn bị bức lui mấy bước mới có thể dừng lại! Chúng ta còn chưa hồi phục tinh thần, giọng nói trong trẻo rõ ràng trên đài cao lại vang lên: “Nếu Cao đại nhân nói người bị xử tử trên hình đài là lệnh công tử Cao Thành, vậy xin hỏi người này là ai!” Lúc Dịch đại nhân vừa nói xong, thì đã có hai đại hán nâng một người lên đài giám trảm, chúng ta nhìn thử, nhất thời liền phẫn nộ. Đó mới đúng là Cao Thành thật sự, lúc ấy hắn và cha hắn còn già mồm không chịu nhận, nhưng Thanh Hoa quân đã cười lạnh một tiếng, vỗ tay một cái, Cấm Vệ Quân liền áp giải vài người lên đài, đó chính là cai ngục, quản gia Cao phủ, còn có một lão thái thái, lão thái thái kia vừa bước lên đài liền khóc la, bổ nhào đến phía Cao Thành giả mạo, nức nở gọi “Ngô Nhi”. Không ngờ Cao Thành giả mạo kia đã bị cắt mất lưỡi, không khóc cũng không kêu được, chỉ a a một tiếng rất thảm thiết!”
Thấy nam tử cao gầy kia nói đến miệng khô lưỡi khô, công tử tuấn tú liền cầm lấy chung trà, nâng tay đưa cho hắn, nam tử cười cảm kích rồi nhận lấy, sau khi uống vài hớp thì nói tiếp: “Mọi người thử nghĩ xem, lúc đó hầu như biển người trên pháp trường đều sôi trào, dân chúng tranh nhau vây xem, một người vừa ồ lên, lập tức cục diện liền rối loạn. Lúc đó Cao Kỳ đã suýt chết ngất, Lão Minh Vương lại đang an tọa trên đài quan hình, ngài ấy vô cùng tức giận, phẫn nộ hướng về phía Cao Kỳ quát một tiếng, rồi phất tay áo bỏ đi. Cuối cùng vẫn là nhờ Thanh Hoa quân ra lệnh cho đại đội binh mã tuần thành của Tư Mã phủ tiếp quản hiện trường, mới không xảy ra chuyện lớn. Sau đó có vài vị đại nhân cùng nhau tiến cung diện thánh, nghe nói Đương kim Thánh Thượng nổi giận đùng đùng, tức giận đá Cao Kỳ một cước, không ngừng mắng: “Mất mặt, quá mất mặt.” Rồi ngay lập tức cách chức Cao Kỳ, áp giải vào đại lao. Ai ngờ lúc Cấm Vệ đến tịch biên gia sản lại phát hiện rất nhiều châu bảo vàng bạc trong Cao phủ, đây không phải là họa vô đơn chí* sao, nghe nói sau khi Cửu Dương phủ thống kê, tất cả châu bảo đó đáng giá hơn năm mươi vạn lượng bạc, đây chính là tội cự tham *tham ô một số tài sản rất lớn*. Hoàng Thượng niệm tình Cao Kỳ là cựu thần của hai triều, còn là Quốc trượng, nên mới cho ông ta được chết toàn thây, ban thưởng rượu độc, thật đúng là hời cho lão.”
(Họa vô đơn chí: liên tiếp gặp nạn)
Nam tử cao gầy kia cuối cùng cũng nói xong, ngồi xuống thở hắt ra một hơi, bên kia lại có người tiếp lời…
“Ai dám nói không phải, lần này nếu không nhờ có Thanh Hoa quân, sợ là tên gian thần thiên cổ này đã lọt lưới. Qủa là một vị quan tốt không sợ quyền thế, luôn hướng đến sự thật.”
“Lời này rất có lý, nghe nói nửa tháng trước Triều Châu bị lũ lụt! Người đầu tiên thỉnh chỉ cứu nạn thiên tai chính là Thanh Hoa quân.”
“Phải, phải. Trên triều đường một tháng trước, cũng là Thanh Hoa quân đã thẳng thắn phản đối xuất binh tới Chiến quốc, để mưu cầu phúc lợi cho bách tính chúng ta.”
“Thanh Hoa quân chỉ mới vào triều hơn một tháng, nhưng đã làm nhiều chuyện tốt như vậy, không giống một vài đại thần, mặt ngoài thì nói vì dân chúng, nhưng thật ra đều là miệng đầy nhân nghĩa, tốt mã dẻ cùi.”
“Hôm đó ở phố Tây ta đã may mắn gặp được Thanh Hoa quân một lần, đúng là giật mình kinh ngạc, quả là thiếu niên nhanh nhẹn, tư thái đó, dung mạo tuấn tú đó…”
Thoáng chốc tửu lâu lại bắt đầu ồn ào, từng câu từng chữ vẫn không rời khỏi Thanh Hoa quân có danh tiếng vang xa Tinh quốc những ngày gần đây. Không ai chú ý đến, vị công tử tuấn tú kia đã lặng lẽ bước ra khỏi tửu lâu.
Hắn áo trắng nhẹ bay, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhếch miệng cười, lắc đầu nói thầm.
“Nha đầu chết tiệt kia, đúng là bận bịu. Chắc là không có thì giờ nhớ đến Tứ lang rồi, hại Tứ lang ta mỗi ngày đều tâm tâm niệm niệm.”
Hừ, xem ta trừng phạt muội thế nào!
Hắn nghĩ thầm, nâng mắt lên, sải bước đi về phía tây, đó đúng là hướng dẫn tới đại trạch vừa được xây của Dịch phủ ở phố Tây.
Trời chiều ngã xuống, lưu luyến ở phía chân trời, làm lóe lên những luồng sáng tím nhàn nhạt, rọi xuống những tầng ngói lưu ly đồng một màu trên phố Tây kinh thành, khiến chúng chiếu sáng lấp lánh.
Qua khỏi cầu Lương Phong của phố Tây là dãy đại trạch san sát nhau, ở nơi kinh thành chật chội này, thì đã có hai ba phần là nhà của quan lại, nhưng so với kinh đô của hắn, nơi này lại thiếu vài phần náo nhiệt, hơn mấy phần thanh tịnh. Tuy bây giờ chỉ mới là cuối chiều, nhưng trên quan đạo đã không còn người đi đường, thỉnh thoảng có vài chiếc kiệu nhỏ đi qua, nhưng cũng rất yên tĩnh.
Khánh Nhiễm vất vả ở quan thự *nơi làm việc của quan lại* một ngày, lúc này nàng ngồi ngay ngắn, tay cầm cương ngựa, chỉ tùy ý để Thanh Phong không nhanh không chậm bước “lộc cộc”, giẫm lên ánh hoàng hôn êm dịu đang in bóng trên mặt đường lát đá xanh. Giờ phút này, nàng vẫn đang thầm suy nghĩ về chuyện thảo luận với Yến Hề Ngân vừa rồi, để chuẩn bị chỉnh đốn và cải cách quan chế Tinh quốc.
Tâm tư đang nặng nề, lại chợt phát hiện chú ngựa dưới thân không chuyển động nữa, nàng hoàn hồn nhìn thử, phía trước đã là cánh cửa son nằm trên thềm cao, bức hoành phi treo trên cửa có hai khối đại tự mạ vàng.
Dịch phủ.
Khánh Nhiễm lắc đầu cười, hóa ra bất tri bất giác đã đến nhà, nàng xoay người xuống ngựa, vừa dắt ngựa bước qua cửa, đã có một ông lão khoảng sáu mươi tuổi tiến lên đón.
Lão bá cười nhận lấy dây cương trong tay Khánh Nhiễm, khom người nói: “Lão gia đã về, thực thiện đã được dọn ở Bạch Hạc viện rồi.”
Khánh Nhiễm nhìn ông lão có chút quở trách, cả giận nói: “Hà lão bá, không phải sáng sớm con đã dặn rồi sao, mỗi ngày không cần đứng đây chờ con trở về.”
Hà lão bá cười, tịch quang rọi xuống gương mặt đầy nếp nhăn của ông, nụ cười có vẻ tang thương mà lại ấm áp lạ thường: “Lão gia không chê lão nô già yếu, còn để lão nô làm quản sự trong phủ, cái khác lão nô làm không được, nhưng nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này lão gia cũng không để lão nô làm, lòng lão nô sẽ cảm thấy hổ thẹn!”
Hà lão bá cũng là người Khánh Nhiễm mang ra từ Trướng Du phủ, chủ nhân trước của ông là Tả Dung Lục đại nhân thời Tiên Đế, sau bị gáng tội, tịch biên gia sản. Ông đã ngây người ở Trướng Du phủ gần hai mươi năm, vốn tưởng rằng sẽ chết già trong đó, đúng lúc gặp được Khánh Nhiễm đến Trướng Du phủ tuyển người, hỏi ông vài câu, thấy ông đối đáp thong dong, liền dẫn về nhà, bổ nhiệm làm quản sự cho Dịch phủ.
Lão là một người thành thật, tuy trong phủ không có nhiều người, nhưng nhờ ông dạy dỗ mà luôn tận dụng được khả năng, đối với Khánh Nhiễm lại vô cùng để tâm.
Khánh Nhiễm thấy ông kiên trì, nên cũng không nói nhiều nữa, đang muốn cất bước đi vào Bạch Hạc viện, lại cảm thấy một trận gió lạnh chợt từ bên trái đánh úp tới.
Nàng nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, đồng thời kéo Hà lão bá đứng bên cạnh, tránh thoát luồng chưởng phong kia, Khánh Nhiễm giơ tay lên, một dải sáng bạc như sao băng lướt qua, bức thẳng đến chỗ gió vừa nổi lên, trong thoáng chốc, một chiếc bóng trắng đã hiện lên trước mắt.
“Thật là, Thanh Thanh, ngươi ra tay độc ác quá.”
Giọng nam trong trẻo mang theo lời tố cáo rõ ràng truyền đến, Khánh Nhiễm sửng sốt, trái tim không hiểu sao đập thình thịch, nàng đã biết người tới là ai.
Không nói đến âm thanh đáng ghét kia, chỉ riêng bóng người màu trắng, đã có thể tuyên bố chủ nhân của nó. Khánh Nhiễm mím môi, lúc quay đầu thì Lận Kì Mặc đã đứng cách nàng ba bước, hắn giơ bàn tay lên, nằm giữa ngón trỏ và ngón giữa rõ ràng là tia ám khí mà nàng vừa phóng ra.
“Thanh Thanh.”
Lận Kì Mặc thấy Khánh Nhiễm nhìn sang, liền nũng nịu gọi một tiếng, không ngừng chớp đôi mi dài hiện lên ánh vàng dưới tia sáng Mặt Trời, những lời Khánh Nhiễm muốn mắng liền nghẹn trong cổ họng. Lườm hắn một cái, nhìn về phía Hà lão bá.
Nhưng lúc này, gương mặt Hà lão bá đã có chút tái nhợt, hiển nhiên vẫn chưa hồi phục tinh thần sau trận kinh hách vừa rồi. Khánh Nhiễm nhíu mày trừng mắt nhìn Lận Kì Mặc, lạnh lùng nói: “Dọa quản gia của ta sợ, còn không mau bồi tội!”
Lận Kì Mặc tiến lại gần Khánh Nhiễm, khuôn mặt suy sụp, nhíu mày nói: “Thanh Thanh, “huynh” và ta cửu biệt gặp lại, sao “huynh” có thể đối với Tứ lang lãnh đạm như thế?”
Hắn mở miệng khép miệng đều là Thanh Thanh, gọi đến mức khiến da gà Khánh Nhiễm nổi rần rần, nàng trừng hắn liếc mắt một cái, mặc kệ hắn, rồi quay sang nói với Hà lão bá: “Hà lão bá, người đi nghỉ ngơi đi, cũng mệt nhọc cả ngày rồi.”
Hà lão bá sửng sốt một chút, thế này mới gật đầu, Khánh Nhiễm xoay người bước nhanh đi. Lận Kì Mặc lại nhìn Hà lão bá cười, nói: ““Hắn” mới nhiêu đó tuổi, ngài đã gọi “hắn” là lão gia, nhưng mà xưng hô này cũng không tệ lắm, rất khí phái, về sau ngài cũng gọi ta là nhị lão gia đi, vừa rồi thật có lỗi.”
Hắn nói xong, cũng không nhìn gương mặt ngơ ngác của ông, mà đã xoay người đuổi theo Khánh Nhiễm.
Lúc quay đầu đi, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, vừa rồi thử thăm dò, xem ra lão bá này thật sự không có võ công. Nha đầu chết tiệt, quản sự của phủ cũng tùy tiện kéo một người đến cho đủ số lượng. Có đôi khi hắn thật không hiểu đầu óc của nha đầu kia lớn lên thế nào, có lúc thì thông minh khác thường, có lúc lại hồ đồ sơ ý.
“Từ biệt mới hơn một tháng, Thanh Thanh đã có phủ đệ lớn như vậy, thật là khiến người ta ao ước, Thanh Thanh, “huynh” ở viện nào? Cứ để ta ở cạnh viện của “huynh” là được, không cần có lòng an bài đâu, nếu Thanh Thanh bằng lòng để Tứ lang…”
Khánh Nhiễm một mặt bước đi, một mặt nghe tiếng nói ồn ào của Lận Kì Mặc, không biết vì sao, bước chân lại nhẹ nhàng hơn ngày thường. Hai người vừa bước qua nguyệt môn, trước mặt là một vườn hoa, bước chân của Lận Kì Mặc bỗng khựng lại, giọng nói bất giác nhỏ dần.
Khánh Nhiễm không nghe hắn nói nữa, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, lại thấy hắn đang nặng nề nhìn về phía giàn hoa, vẻ mặt có chút phức tạp. Khánh Nhiễm nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy hoa tượng *người làm vườn, chăm sóc cây* của phủ đang kiên trì dùng dao cắt tỉa nhánh hoa Ngô Đồng, dường như cảm nhận được điều gì, hắn bỗng xoay người lại.
Đưa lưng về phía tịch dương, Khánh Nhiễm không nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, nhưng ống tay áo trống rỗng bị ánh sáng che khuất lại hiện lên vẻ tiêu điều. Hắn xoay người nhìn thấy bọn họ, dường như hơi sửng sốt, sau đó vội khom người hành lễ, vô thanh vô tức.
Tà dương, cụt tay, lưng cong, có lẽ do cảnh tượng này quá mức thê lương, nên Khánh Nhiễm thấy tim mình khẽ co rút, chân mày nhíu chặt.
“Ai da, Thanh Thanh của Tứ lang vẫn lương thiện như vậy, sao có thể không khiến Tứ lang hồn nhiên mộng nhiễu* chứ.”
Ánh mắt Khánh Nhiễm khựng lại, sau đó nhíu chặt mày, Lận Kì Mặc cảm thấy bóng người đứng bên giàn hoa hơi cứng ngắc, nên vội tiến lại gần Khánh Nhiễm trêu chọc.
Khánh Nhiễm tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người bỏ đi. Lận Kì Mặc quay đầu, thấy người nọ dường như khẽ gật đầu, trong lòng hắn thở dài một tiếng, rồi đuổi theo Khánh Nhiễm.
Hai người dùng bữa ở Bạch Hạc viện, có một người ồn ào như Lận Kì Mặc ở đây, dĩ nhiên căn phòng liền vang lên tiếng nói chuyện không ngớt, Khánh Nhiễm cũng hiếm khi ngừng ăn để nói không ít chuyện. Thấy hắn thà chết không đi, Khánh Nhiễm đành cho người thu dọn Hồng Minh viện nằm phía sau Bạch Hạc viện, an trí hắn ở đó.
Sao treo trên đỉnh trời, như mọi ngày, Khánh Nhiễm lại lấy kiếm ra sân múa một trận. Đang chuẩn bị thu kiếm trở về phòng, nàng lại nghe thấy tiếng bước chân đi từ xa lại gần, trong lòng biết phía sau chắc chắn là Lận Kì Mặc, nàng thu kiếm, nhìn về phía nguyệt môn.
Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, bóng trắng đã tiến lại gần.
“Đêm đông vắng vẻ, không người làm bạn, Nhiễm Nhiễm có nguyện cùng Tứ lang ngắm một vòng trăng sáng, cùng uống một bầu rượu thanh không?”
Thấy hắn nghiêng người dựa vào nguyệt môn, giơ bầu rượu trong tay, gương mặt hiện lên nụ cười vô lại, Khánh Nhiễm không thèm để ý đến hắn, xoay người đi về phòng.
“Ta từ Thước Ca thành trở về, có mang cho muội một vật, không muốn nhìn thử sao?”
Phía sau vang lên giọng nói dịu dàng của Lận Kì Mặc, tuy hơi khẽ, nhưng lại thành công giữ được bước chân của Khánh Nhiễm. Nàng xoay người, vừa lúc thấy hắn cất bước đến, vung tay lên, lúc này nàng mới nhìn thấy chiếc hộp dài trên lưng của hắn.
Hắn tháo nút vải bố buộc trước ngực, nâng chiếc hộp tới trước mặt Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm thấy môi hắn hiện lên nụ cười ấm áp, trong lòng hoài nghi, vẫn không nhận lấy chiếc hộp kia. Tay hắn mở từng lớp vải bố, chiếc hộp làm bằng gỗ trầm có hoa văn chìm, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
Nàng nhìn Lận Kì Mặc, thấy mắt hắn tỏ vẻ cổ vũ, liền mở chiếc hộp kia ra. Trong hộp, một vật sáng bóng dưới ánh trăng đột nhiên hiện lên, đầu Khánh Nhiễm nổ vang một tiếng, hai mắt lập tức mông lung.
Nàng bỗng giơ tay phải lên cắn thật mạnh, nhưng vẫn không kìm được tiếng nức nở thoát ra khỏi cổ họng. Như tiếng Hồ cầm chưa kéo hết, mang theo sự toan chát, run rẩy dưới ánh trăng lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy đau lòng. Lận Kì Mặc thở dài một tiếng, ôm lấy vai nàng.
—————–
Hồn khiên mộng nhiễu: có nghĩa là vô cùng nhung nhớ. Câu nói lấy ý từ bài Túy Thái Bình của Tống Lưu Qua:
“Tư quân ức quân, hồn khiên mộng oanh, thúy tiêu hương noãn vân bình, canh na kham tửu tỉnh.”
*Nhớ quân tưởng quân, hồn mộng quanh quẩn, tiêu xanh, rèm mây thơm ngát, canh khuya càng khó tỉnh rượu.*