Vạn Kiếp Thần Tiên - Chân Tình Viên Mãn

Quyển 2 - Chương 8: Cuộc đời viên mãn



Đường đất đá khiến xe ngựa cứ xóc nảy không ngừng. Nhưng Chiêu Viên có đệm êm, yên tâm mà ngủ say, tới tận gần cổng thành mới tỉnh dậy. Trong giấc mơ dường như có người ôm nàng như thuở nhỏ, nhè nhẹ vỗ về, vừa âu yếm, vừa đung đưa ru nhẹ.

Hai mắt Chiêu Viên nửa mở nửa nhắm, bỗng dưng nhớ lại lúc trước Đỗ Chân dỗ nàng khóc cũng dùng động tác giống như ru vậy, chẳng hiểu sức lực ở đâu ra đột nhiên vùng dậy, hai bàn tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn giận dữ:

-Nói đi, chàng đang giấu con riêng ở đâu rồi?

Đỗ Chân nhìn vào hai mắt vẫn còn hơi mơ hồ nhưng cố tình mở to của nàng, ngạc nhiên nhíu mày trong chốc lát rồi bật tiếng cười to. Chiêu Viên càng giận, hai tay vẫn nắm chặt vạt áo đập đập vào trước ngực hắn không cho cười. Nhưng người trước mặt này làm sao lại dễ dàng buông tha như vậy, đuôi mắt nheo lại nhìn nàng đầy ắp thú vị. Một lát sau, đoán chừng Chiêu Viên đã hết kiên nhẫn mới nắm lấy bàn tay nàng đặt trước ngực hắn đưa lên môi cúi đầu thơm nhẹ, hai mắt cũng khe khẽ nhắm lại rất hưởng thụ.

Lần nữa ngẩng lên nhìn nàng, đáy mắt trở nên rất sâu, nhẹ giọng:

-Sao lại nghĩ vậy?

Chàng… chàng không phải đang làm động tác ru con sao?



Cúi đầu bĩu môi một cái, lại thấp giọng lẩm bẩm:

-Thành thạo như vậy…

Đỗ Chân vươn tay vuốt nhẹ lên trán nàng, xuôi dọc theo một bên thái dương, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo từng cử động của bàn tay. Hắn không nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng giọng nói vẫn tràn ngập dịu dàng. Khe khẽ thủ thỉ như đang dỗ dành:

-Ru trẻ con đâu phải chỉ để cho chúng nó ngủ?… Mà nàng lại khóc thành như vậy…

Nhưng ta cũng đâu phải trẻ con?



Chiêu Viên nói, lại còn dùng mũi hừ một tiếng. Hắn lại cười, lần này là cười nhẹ đầy yêu chiều:

-Ừ được rồi, không phải trẻ con. Sắp lấy chồng rồi làm sao còn trẻ con nữa. Chẳng qua chỉ phản ứng như trẻ con thôi.

Nàng bĩu môi không thèm nói lại. Hắn ở bên cạnh vui vẻ lắm, cười cười dùng cùi tay đẩy đẩy tay nàng:

-Sao vậy? Bị con gì nuốt mất lưỡi rồi à?

Chiêu Viên trúng kế, vừa nghe vậy thì vênh mặt phản bác:

-Trên đời này có con gì dám nuốt mất lưỡi ta chắc?

Hắn nhìn nàng, ánh mắt ý vị. Giọng hơi lơ đãng, tựa như đắn đo vậy.

-Vậy sao?

Vừa dứt lời liền cúi xuống, hai cánh môi mỏng mềm mại in lên môi nàng chặt chẽ. Trằn trọc, triền miên. Tưởng chừng như chẳng có kết thúc. Vạn vật xung quanh đều quay tròn, giống như lốc xoáy thít chặt cuốn lấy nàng.

Lí trí tan rã dần, mà cảm xúc trong lòng càng lúc càng dày, càng lúc càng không thể kiểm soát. Mãi cho tới khi được buông lỏng, Chiêu Viên vẫn còn chìm đắm trong mơ hồ. Nàng dựa đầu trong ngực hắn, hai mắt lim dim cảm nhận tư vị ngọt ngào lan ra khắp cơ thể. Từ trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm đem theo ý cười:

-Thế nào? Lưỡi đã bị nuốt mất chưa?

Chiêu Viên mở mắt, âm mũi hừ một cái, giọng yếu ớt:

-Vẫn còn đây này, mất làm sao được?

Hai vai bị người ta kéo ra ngoài, Đỗ Chân cúi đầu đối diện với khuôn mặt nàng, đuôi mắt nheo lại hứng thú:

-Ồ, vẫn nói được tức là còn chưa mất đúng không?

Vì thế khuôn mặt đẹp đẽ đáng ghét lại một lần nữa cúi xuống. Lần này Chiêu Viên phải trả giá thực sự, nụ hôn ướt át càng sâu càng kéo dài. Đợi tới lúc ngừng lại, ngay cả sức lực để thở cũng không còn. Cả người suy yếu mềm nhũn nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn. Đỗ Chân ôm chắc lấy nàng, thỏa mãn thở dài. Hồi lâu mới đắc ý cố chấp khẳng định thắng lợi:

-Giờ thì công nhận rồi chứ?

Chiêu Viên không trả lời, không dám hay cũng chẳng còn đủ sức. Lưỡi nàng quả thực đã bị kẻ nào đó gặm nuốt hết cả mất rồi. Chỉ là, kẻ ấy làm người không muốn, lại muốn làm con…


Mùa thu năm ấy, cuối cùng Chiêu Viên cũng được gả về nhà chồng.

Cả một đại lễ hoành tráng, long trọng rực rỡ như vậy, điều Chiêu Viên nhớ nhất, có lẽ chỉ có nỗi hối hận tràn trề khiến người ta rớt nước mắt ngay trong đêm động phòng.

Người nào đó hưởng lợi mà còn làm trò, vui vẻ sảng khoái ôm lấy nàng cọ qua cọ lại. Giọng nói rõ ràng vẫn dịu dàng chiều chuộng như vậy, nhưng Chiêu Viên nghe thấy, trong tai chỉ còn lại đùa cợt trêu tức:

-Dùng được phải không? Ta đã nói rồi mà.

Là ngày bé khờ dại hại nàng.

Là cái tính ham của đẹp hại nàng.



Bây giờ hối hận có còn kịp không?

Chiêu Viên khóc thút thít, mãi mới nức nở nói:

-Lúc đó biết thế đã không để dành. Bây giờ chẳng biết là mình dùng hay dùng mình nữa…

Đỗ Chân hơi buồn cười, hôn nhẹ lên khoé mắt nàng. Hai tay vỗ về, bên tai cũng thấp giọng an ủi:

-Đừng khóc. Từ từ sẽ không còn hối hận nữa.

Sự thật là, kể từ lúc đó Đỗ Chân vẫn luôn cố gắng chứng minh cho lời nói của mình. Hắn bỏ ra nhiều tâm sức như vậy, rất nhanh đã có thể khiến cho Chiêu Viên hiểu ra: quả thật, cho dù có bị dùng cũng chẳng có gì đáng phải hối hận cả…


Cũng trong năm ấy, Chiêu Viên cuối cùng cũng phải đối diện với thử thách đầu tiên trong cuộc đời nàng. Mới chỉ hạnh phúc bên nhau một tháng, Đỗ Chân đột ngột phải ra chiến trận.

Chiêu Viên lần đầu ý thức được, Đỗ Chân của nàng là một vị tướng quân, là một người phải trực tiếp đương đầu với hiểm nguy vì đất nước.

Người đi bảy tháng, chính là bảy tháng ngày nhớ đêm mong.

Có lẽ là cuộc sống dễ dàng đã quá quen thuộc, đất nước bình yên đã quá an nhàn. Lần đầu đối mặt với giặc ngoại xâm, không chỉ nàng mà còn biết bao nhiêu người phụ nữ khác phải đối diện với cuộc sống quạnh hiu đầy lo lắng ấy.

Chiêu Viên đã hiểu được, không phải chỉ có cuộc sống thường ngày, không phải chỉ có phủ họ Đỗ, càng không phải chỉ có nàng, Đỗ Chân còn phải gánh trên vai bổn phận của hắn, làm một vị tướng quân vì nước mà xông pha chiến trường.

Giao thừa năm ấy nàng và mẹ chồng được mời vào cung dự lễ mừng năm mới. Đang có chiến tranh, mọi việc cũng được đơn giản đi nhiều, chỉ có vài ba mâm thức ăn cho những người trong cung quây quần trò chuyện.

Cuối tháng ba năm sau, tiền tuyết cuối cùng cũng báo tin thắng trận.

Khi ấy tiết trời vẫn đầy lạnh giá, vài bông hoa gạo đỏ rực vẫn còn sót lại trên cành cao, cố chấp chưa chịu rụng xuống.

Bao giờ cho đến tháng ba,

Hoa gạo rụng xuống, bà già cất chăn.(1)

Chiêu Viên mặc lớp áo dày cộp, ngây ngẩn lặng ngắm người đang đứng bên gốc cây hoa gạo già.

Khuôn mặt xạm đen vì sương gió vẫn đẹp tới nao lòng.

Cổng phủ lừng lững phía sau lưng, vòng ôm đã rộng mở tự lúc nào. Mưa phùn trước mắt giống như cát bụi giăng kín trời đất, bạc xóa chẳng thấy rõ chân trời.

Có người tiến lại ôm lấy nàng, chặt khít.

Chiêu Viên ngửi thấy mùi mặn của đất, mùi se nồng của gió sương, thấy vị của trái tim đang thổn thức.

Đỗ Chân áp má lên trán nàng, ôm lấy bóng hình hắn ngày đêm nhớ mong, nghe rõ tiếng trái tim đập trong lồng ngực, cũng cảm nhận rõ hơi ấm của giọt nước rơi xuống cổ hắn, thấm vào vạt áo ướt cả da thịt.

Hắn nâng khuôn mặt nàng lên, hai ngón tay bởi đao thương mà thô ráp vuốt nhẹ nơi đuôi mắt. Trong tầm mắt nhòa đi vì nước, nàng nhìn thấy hắn cười với nàng:

-Khiến nàng phải lo lắng như vậy… Là ta có lỗi.

Chiêu Viên lắc đầu trong ngực hắn, giọng vì xúc động mà hơi thổn thức:

-Chàng đâu có lỗi gì. Đều là vì giang sơn, là vì xã tắc. Chính bản thân chàng còn nhiều lần hiểm nguy…

Đỗ Chân chỉ cười, nhẹ nhõm thở dài. Một tay xoa tóc nàng, giọng hơi cười mà vẫn đầy âu yếm, không giấu được mệt mỏi của chiến trận:

-Ta đã đi lâu như vậy sao? Kim Hồ ngây thơ của ta đã trưởng thành rồi.

Vẫn luôn như vậy, luôn tìm cách trêu chọc nàng như vậy.

Nhưng lần này Chiêu Viên không cười nổi, chỉ vòng tay ôm chặt lấy hắn. Áp má cẩn thận cảm nhận nhịp tim đập của hắn, rất lâu mới lại cất lời:

-Bởi ta hiểu, đó là bổn phận của chàng. Là sinh ra đã định sẵn trở thành một đại tướng quân.

Chỉ thấy vòng tay đang ôm nàng càng siết chặt. Đất trời một mảnh lặng im. Không có nắng, cũng chẳng có gió. Chỉ có hắn, chỉ có nàng. Cũng chỉ có vòng tay ấm cùng hơi thở kề sát.

Chiêu Viên nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc, nâng niu khẽ khàng mà vẫn cứng rắn chắc nịch:

-Nói đúng rồi nhưng vẫn còn thiếu. Bổn phận của ta còn có nàng, là trước khi sinh ra đã định sẵn.

Chiêu Viên nhìn thấy đôi mắt hắn rực sáng, tất cả cát bụi đều đã trôi về phía xa, vĩnh viễn.

Đỗ Chân đặt tay lên bụng nàng, vuốt ve nhè nhẹ. Giọng bất chợt ngập ngừng:

-Kim Hồ quả thật đã trưởng thành rồi.

Phải, đã là mẹ trẻ con rồi.



Nàng cười, đáp lại hắn.


***


Cuối năm lại đến Tết.

Tết thứ hai ở nhà chồng, nhưng lại là Tết đầu tiên Đỗ Chân và Chiêu Viên được ở cạnh nhau.

Đêm ấy mẹ chồng hầm gà cho cả nhà ăn tân niên, vẫn không khỏi cười nhắc lại chuyện ngày trước:

-Kim Hồ năm nay được ăn gà hầm rồi. Thấy lúc trước nói không sai chứ?

Chiêu Viên cười, đập nhẹ lên tay Đỗ Chân còn đang bế trẻ con thì thầm trách:

-Một mình chàng trêu ta còn chưa đủ sao, tại sao còn kéo theo mẹ vào cuộc?

Nhìn vẻ mặt tham ăn như thế, ai mà chẳng muốn trêu chọc?



Chiêu Viên lườm một cái, không nói được lời nào.

Lại sau này, có một ngày Đỗ Chân đột ngột hỏi nàng:

-Kiếp này nàng đồng ý lấy ta, sau này đời đời kiếp kiếp nàng đều sẽ phải ở bên cạnh ta, nàng có sợ mình sẽ hối hận không?

Chiêu Viên bật cười. Không ngờ Đỗ Chân cũng sẽ có những câu hỏi ấu trĩ như vậy.

-Tại sao phải hối hận?

Ngộ nhỡ trên đời này còn có một người nàng yêu hơn ta hiện tại thì sao?



Hắn hỏi, trong đôi mắt sáng ánh lên chút gì buồn bã băn khoăn khó tả. Người trước mặt nàng này cũng có những lúc yếu đuối không tin tưởng vào bản thân mình như vậy hay sao?

Chiêu Viên sau một thoáng kinh ngạc thì mỉm cười. Dáng vẻ chưa từng dịu dàng tới như vậy. Nàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, ánh mắt nhìn chăm chú. Giọng nói chất chứa yêu thương, lại pha một chút chiều chuộng như dỗ dành:

-Làm sao chàng biết được ta sẽ yêu người khác hơn chàng? Cứ giả dụ như ta sẽ có thể có lúc yêu người khác đi chăng nữa, chẳng qua chỉ bởi, ta chưa gặp được chàng thì sao?

“Chẳng qua chỉ bởi ta chưa gặp được chàng thì sao?”

Giọng nàng không ngừng vang vọng trong đầu hắn, phiêu tán theo máu chảy tới mọi ngõ ngách trong cơ thể.

Đỗ Chân mỉm cười:

-Có được lời này của nàng, cuộc đời ta cũng viên mãn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.