Vạn Kiếp Yêu Anh

Chương 45




Hai ngày sau, 3 người xuất phát về thành phố.
Về đến sân bay, cô định chuồn đi thì cổ áo bị kéo lại, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Đi đâu?"
Cô chớp mắt, kéo miệng, nở nụ cười gượng gạo:
"Về...nhà."
Cố Vạn Tinh một tay lôi cô, một tay nắm tay Sơ Ái, nói:
"Về cái gì mà về! Đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện cho anh."
Cô nhăn mặt, vội tránh đi, cầu xin:
"Viện trưởng à, em đã khỏi rồi mà."
Anh liếc cô, nhẹ giọng hừ lạnh:
"Anh tin em cái quỷ! Đi."
Bị nhiễm virus mà còn dám mạnh miệng nói mình khỏe chỉ sau 4 ngày? Cô là tiên sao?
Vất vả lắm mới kéo cô từ cõi chết về, vậy mà con nhóc này lại bắt đầu chẳng biết quý trọng sức khỏe rồi.
Cố Vạn Tịn bị cô chọc tức tới bốc khói.
Sức khỏe người khác thì chăm sóc chu đáo, tới lượt mình thì bỏ bê chẳng xem trọng.
Cô bị cưỡng ép về bệnh viện, vậy là mọi người lại chứng kiến cảnh tượng Trưởng khoa Phương dưới ánh mắt giám sát như tia X-quang của Viện trưởng, chậm chạp làm thủ tục nhập viện.
Bọn họ đều biết cô vừa từ khu dịch trở về, trước đó lại có thông tin mơ hồ là cô nhiễm virus, nhưng được cấp cứu kịp thời.
Virus C13 đấy! Cũng may là khu vực nhỏ, nếu bùng phát ở đô thị hay thành phố lớn là bây giờ cả nước đều phải cách li rồi, mọi người nghĩ tới cảnh bệnh viện đầy xác chết, phố xá hoang tàn...
Ai nấy đều rùng mình.
Trưởng khoa là nhân tài, cũng may ông trời còn thương cô ấy.
Sắc mặt cô mặc dù không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Nhiễm virus mà có thể hồi phục nhanh như thế, thể chất của cô cũng tốt hơn người thường rất nhiều rồi.
Còn một việc khác là...
Viện trưởng Cố yêu đương!
Tin tức này trở thành một con sóng dồn dập tấn công vào các bác sĩ, y tá còn độc thân ở bệnh viện.
Bác sĩ Cố có chủ rồi...
Lúc đó, có bác sĩ đi ngang, vô tình thấy Cố Vạn Tinh đứng bên cạnh một cô gái, nói gì đó, sau đó bật cười giơ tay xoa đầu cô ấy, vẻ mặt cưng chiều yêu thương vạn phần.
Người đó nhanh chóng chụp ảnh lại, gửi vào group bệnh viện, sau đó là...một trận khóc ngập trong nhà vệ sinh.
Viện trưởng Cố là con trai độc nhất, chuyện này ai ai cũng biết, nhà cũng không có em gái hay chị gái. Anh ấy là hình mẫu lí tưởng trong lòng các cô gái, bây giờ anh ấy có chủ rồi, nội tâm biểu thị vô cùng đau lòng.
Nam thần có chủ, bọn họ lại ế.
....
Lần này cô về, vừa vặn với một sự kiện lớn của bệnh viện.
Viện phó đương nhiệm của bệnh viện tháng sau là hết nhiệm kỳ, nên bệnh viện tiến hành chọn ra Viện phó cho nhiệm kỳ mới.
Viện phó hay Viện trưởng bệnh viện Thân Ái đều thực hiện một nhiệm kỳ 4 năm, qua nhiệm kỳ đó, các thành viện cốt cán trong bệnh viện tiến hành bầu chọn Viện trưởng và Viện phó cho nhiệm kỳ mới.
Cố Vạn Tinh đã làm sắp hết nhiệm kỳ đầu, vị Viện phó này cũng đã làm 2 nhiệm kỳ, năm nay ông ấy đã lớn tuổi, muốn về chung sống bên cạnh con cháu, nên danh sách năm nay không có tên ông ấy.
Năm ngày sau, cuộc bỏ phiếu bắt đầu.
Mọi người tập trung vào phòng họp, trên tay ai cũng cầm một phiếu chọn, trên đó có danh sách tất cả người được chọn.
Thời gian bầu chọn là nửa tiếng, phòng họp yên lặng, mọi người âm thầm nhìn nhau, những người có tên không được góp mặt, trong đó có cả Phương Mộc Tĩnh.
Nửa tiếng trôi qua, ai cũng buông viết xuống, trợ lí của Cố Vạn Tinh thu phiếu lại, mọi người lục tục ra khỏi phòng.
Kết quả ngày hôm sau mới có.
Phương Mộc Tĩnh nằm trên giường bệnh, vẻ mặt yên tĩnh nhìn ra phía cửa sổ, ánh mắt như chứa cả vùng sáng ngoài kia, lại như ám trầm thiếu đi màu sắc, mông lung mơ hồ.
Cửa phòng mở ra, Cố Vạn Tinh một thân áo blouse trắng tinh bước vào.
Cô nhìn anh, lát sau mở miệng, giọng nói chậm rãi rõ ràng:
"Em muốn xuất ngoại."
Cố Vạn Tinh sững người, sau đó nhếch môi, âm thanh dịu nhẹ:
"Đợi kết quả bầu chọn đã."
Cô trầm mặc, không nói tiếp, chỉ là ánh mắt hơi ám sắc.
_______


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.