Vạn Kiếp Yêu Em 2

Chương 14





Bì Bì nôn thốc nôn tháo dưới gốc cây chừng năm phút, đến khi thứ chất lỏng cuối cùng trong dạ dày cũng bị nôn sạch ra, cô mới quay người trở lại. Không khí vốn mang một mùi chua nồng kỳ lạ, thoáng chốc đã bị nuốt chửng bởi mùi của đất bùn và lá cây. Lúc này, Bì Bì mới phát hiện trên cổ tay mình in hằn hai vết trói rất sâu, rướm máu, đau như dao cứa. Hạ Lan Huề đứng cách đó không xa, im lặng nhìn về phía trước, nhíu mày đăm chiêu. Bì Bì cho rằng, nhìn thấy mình trong bộ dạng này, Tế ti đại nhân ít nhiều gì cũng sẽ có chút xót thương. Thế nhưng, khi cô đi đến trước mặt anh, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vô hồn trống rỗng, vẻ mặt thờ ơ, dưới khóe môi ẩn giấu một nụ cười chế nhạo.
“Thần kinh của em lúc nào cũng yếu ớt như thế sao?” Anh hỏi cô.
Bì Bì không trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng buồn rười rượi. Tế ti đại nhân không còn quan tâm đến cô nữa rồi. Nếu cô không giữ chiếc chìa khóa nọ, chắc ngay cả nói chuyện với cô anh cũng không có đủ kiên nhẫn. Thật ra, đây là vấn đề mà Bì Bì vẫn luôn tự hỏi mình. Nếu không có Tuệ Nhan, không có khoảng thời gian khắc cốt ghi tâm trong quá khứ đó, lúc đi trên đường, Hạ Lan Huề liệu có liếc nhìn một cô gái hết sức bình thường như cô nhiều hơn một ánh mắt?
Một Tế ti đại nhân chỉ xem cô như cỏ rác, một Tế ti đại nhân thấy chết không thèm cứu, vậy mà cô còn muốn tranh thủ tình yêu của anh nữa sao?
Nước mắt đã viền quanh hốc mắt, nhưng cô cố kìm lại, ngăn không để nó rơi.
“Rốt cuộc, trước đây tôi đã coi trọng em ở điểm nào?” Anh lạnh lùng hừ một tiếng, mặt lộ vẻ xem thường, “Em béo như thế, xấu xí như thế, đã vậy còn nhát gan như thế. Em không biết nôn mửa trước mặt Tế ti đại nhân là chuyện rất thất lễ sao?”
“…”
“Lần sau nếu muốn nôn, trước tiên phải đào một cái hố, sau khi nôn xong phải lấy đất lấp lại, nhớ chưa?”
Bì Bì không còn gì để nói. Mặc dù trước đây, khi Hạ Lan Tĩnh Đình nói chuyện cũng không buông tha cho bất cứ ai, nhưng đối với cô, anh vẫn luôn lịch sự. Thậm chí những lúc rất giận cô, muốn mắng cô, anh cũng lòng vòng chứ không nói thẳng. Ánh mắt anh dành cho cô cũng hoàn toàn không giống với người trước mặt này. Tuy ban ngày không nhìn thấy gương mặt cô, nhưng thần thái của anh đầy biểu cảm, lời nói luôn chan chứa sự trìu mến, yêu thương. Đối với tính tình bướng bỉnh và hành động theo cảm hứng của cô, anh lại càng thêm bao dung và chiều chuộng, anh cho rằng một cô gái sinh ra vốn phải nên như vậy. Hạ Lan rất ít khi cất lời khen ngợi một cách lộ liễu, nhưng anh lại nhiều lần nói thích mùi hương của Bì Bì. Vả lại còn nói trong tộc Hồ, mùi của người phụ nữ hấp dẫn hơn nhiều so với vẻ đẹp của họ. Suy cho cùng, những gương mặt con người có được sau khi tu luyện đó không phải là diện mạo vốn có của họ, chỉ có mùi hương mới là thứ mãi mãi không thay đổi mà thôi. Nghĩ vậy, Bì Bì bèn đi đến kết luận: Hạ Lan Huề này rất có khả năng là một kẻ giả mạo, mình không cần phải ôm ấp kỳ vọng với anh ta, càng không cần phải quá khách sáo với anh ta.
Bì Bì đưa hai tay lên xoa thắt lưng, ngẩng cao đầu, đi đến trước mặt Hạ Lan Huề, chậm rãi nói: “Thứ nhất, tôi không phải là động vật họ mèo. Thứ hai, anh nói rằng tôi thất lễ? Nói tôi xấu xí? Nói tôi béo?… Tế ti đại nhân, cho tôi hỏi lễ độ của anh ở đâu?… Tôi – Quan Bì Bì – không phải người mà anh có thể tùy tiện sỉ nhục!”
Cằm anh cũng giương lên, gần như chọc vào trán cô: “À ha, Quan Tiểu Thư. Vừa mới thoát chết đã có sức cãi nhau rồi nhỉ? Khi nãy, là ai đã van xin tôi cứu mạng? Là ai nói sẽ nghe lời phu quân? Là ai cho tôi lời hứa quý báu của mình?… Tôi không hề sỉ nhục em, tôi chỉ đang nói sự thật.”
“Có một lời nói thật còn khó nghe hơn nữa là: anh là một người mù.”
Anh dùng một tay kéo cô lại gần: “Em không hiểu cụm từ ‘chí tôn vô thượng’ nghĩa là gì ư?”

“Có nghĩa gì, anh nói xem!”
“Nghĩa là, bất kể tôi nói gì, em đều phải ngoan ngoãn nghe theo…”
Anh ta còn chưa dứt lời, thì “Bốp!” một tiếng. Bì Bì đã giáng lên mặt Tế ti đại nhân một cái bạt tai thật vang dội. Năm dấu ngón tay hiện lên rõ mồn một. Hạ Lan Huề kinh ngạc đến ngây người, dường như trong đời anh ta chưa từng bị ai đối xử như vậy, khiến anh ta quên cả hít thở một lúc lâu. Bì Bì nhìn thẳng vào anh ta không một chút sợ hãi, thái độ muốn bất chấp tất cả liều mạng với anh ta.
Hạ Lan Huề đưa hai tay lên bóp cổ cô, nhưng chưa kịp vận sức thì bỗng nghe thấy một tràn cười vọng tới. Anh ta hơi nới lỏng tay, Bì Bì liền nhân cơ hội lùi về phía sau một bước. Quay lại nhìn, Kim Địch không biết đã đến từ lúc nào. Có thể thấy, anh ta đang cố nhịn cười, nhưng không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.
“Thì ra trên đời này, thật sự có một người không sợ Tế ti đại nhân nổi giận cơ đấy.” Kim Địch nói.
Hạ Lan Huề sờ lên mặt mình, chừng như cảm thấy tranh cãi với Bì Bì là một việc hạ thấp nhân phẩm, vì vậy bèn quyết định không thèm để ý đến cô nữa. Thế nên, anh ta bỏ qua Bì Bì, đi đến trước mặt Kim Địch.
“Cô ấy sao thế? Bị ai bắt cóc à?” Kim Địch để ý đến vẻ nhếch nhác của Bì Bì, hỏi.
“Sa Lan Phương thị.”
“Ồ, bọn họ? Tôi trông thấy Linh Thước, còn tưởng đó là Thanh Tang nữa chứ.”
“Có cả người của Thanh Tang. Người trong tộc của cậu không phải luôn hoạt động ở phương Bắc sao?”.
“Là tôi mời họ tới đấy, cứ tưởng cuối tuần họ mới đến, ai ngờ đến nhanh vậy.”
“Cậu? Mời hắn ta?”
“Phương Tôn Mi là chiến binh đệ nhất của Sa Lan tộc. Mấy người em của anh ta cũng rất lợi hại, càng nhiều người hỗ trợ càng tốt mà.”
Hạ Lan Huề ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Ừ, chúng ta còn trống mấy phòng, để họ đến ở đi.” Anh vừa nói vừa cùng Kim Địch đi ra phía bìa rừng. Vừa đi được vài bước, phát hiện Bì Bì không đi theo, anh ta liền quay lại. Bì Bì vẫn đang tức giận đứng nguyên tại chỗ.
“Em không theo tôi về nhà sao, Bì Bì?” Hạ Lan Huề hỏi.
Bì Bì kiên quyết lắc đầu.
“Tại sao?”
“Nếu tôi hiểu không sai, có phải anh muốn đưa Sa Lan Phương thị về ở chung với chúng ta không?”
“Có vấn đề gì à?”
“Có chứ! Tôi không đồng ý!”
“Em có thể nghe lời chút xíu không?” Tế ti đại nhân mất hết kiên nhẫn, khẽ quát.
“Không thể!” Bì Bì đanh mặt: “Đó là nhà của chồng tôi để lại cho tôi, tôi có quyền định đoạt. Rốt cuộc anh có phải chồng tôi hay không, tôi không dám chắc. Nhưng dựa vào việc anh đã cứu mạng tôi, tôi có thể giữ anh và bạn anh ở lại. Nhưng anh em nhà Phương thị thì: Không! Thể! Được!”
Tê ti đại nhân nhìn cô lạnh nhạt: “Giữ lại? Quan Bì Bì, em nói cho rõ ràng vào, em đã tốn một đồng nào vào bất động sản đó chưa? Cho em ở không bấy lâu nay, tôi vẫn chưa thu tiền thuê của em đấy! Vậy mà em lại nghĩ chúng tôi đến đây để cướp tài sản của em? Em có học toán không?”.
“Tôi không biết số học, nhưng tôi không phải kẻ ngốc!” Bì Bì khoanh tay, trừng mắt nhìn họ. “Các anh dọn đến, chẳng qua vì muốn ăn thịt tôi thôi!”
Hạ Lan Huề mỉm cười. Kim Địch cũng cười. Hai người đều không nhịn được cùng cất tiếng cười to.
Bì Bì xụ mặt xuống, đưa tay ra: “Trả cái gương lại cho tôi.”

“Nếu là tới ăn em, vậy chắc chắn sẽ không trả gương lại cho em đâu, Quan tiểu thư.” Hạ Lan Huề nói: “Tôi đã ném nó đi rồi.”
“Ngoài cái đó ra tôi còn có…”
“Mỡ rồng, Thạch chiếu?” Hạ Lan Huề cười nói: “Cái hộp đặt trong tủ trong phòng tắm kia?… Cũng ném luôn rồi.”
“Anh…”.
“Rốt cuộc em có về nhà với tôi không?”
“Không!”
Hạ Lan Huề không thèm nhiều lời, đi đến vác cô lên, sải bước về phía trước.
“Thả tôi xuống! Hạ Lan Huề, mau thả tôi xuống! Anh là đồ hồ ly thối tha! Hồ ly đáng chết!” Bì Bì ra sức giãy dụa trên vai anh, kêu la inh ỏi, hết đấm đá lại cấu cào. Hạ Lan Huề chẳng thèm đếm xỉa tới, chỉ lo tán gẫu với Kim Địch.
“Bọn Đầu Hổ bang đến rồi?”
“Đích thân đại ca của chúng đem tiền trả lại.” Kim Địch nói.
“Ừ!”
“Còn hỏi chúng ta một năm muốn biếu bao nhiêu, tôi nói một trăm vạn.”
“Không tệ.”
“Thả tôi xuống!” Bì Bì hét lên.
“Nhớ đừng làm lớn quá.” Hạ Lan Huề dặn dò.
“Thả tôi xuống!” Bì Bì lại kêu.
“Biết rồi.” Kim Địch đáp.
“Để tôi xuống!” Để tôi xuống!” Mặc cho Bì Bì có kêu la thế nào, Hạ Lan Huề vẫn coi như đang khiêng một bao bột, đi một mạch tới bìa rừng. Bì Bì nổi giận há miệng cắn mạnh một cái vào vai anh.
“Á!” Hạ Lan Huề đau đớn kêu, cuối cùng cũng thả Bì Bì xuống.
“Quan Bì Bì!” Tế ti đại nhân nổi cáu: “Tôi chưa cắn em thì thôi, sao em lại đi cắn tôi? Kim Địch, cậu đói bụng rồi phải không?”
“Rất đói.”
Câu này không phải nói dối, Bì Bì cúi nhìn chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn có màu đỏ chói.
“Vậy cậu ăn cô ấy đi.”
Hạ Lan Huề và Kim Địch đồng loạt nhìn về phía Bì Bì, vẻ mặt rất nghiêm túc, hơn nữa, họ đều đang nhìn về phía bụng cô.
“Sao tôi lại không biết xấu hổ mà ăn một mình chứ?” Kim Địch nói: “Hay là chúng ta cùng ăn đi?”
Hạ Lan Huề thở dài: “Gặp phải một người phụ nữ không biết nghe lời, cách duy nhất để giải quyết rắc rối đó chính là xơi tái cô ấy đi.”

“Ngài nói rất đúng. Tôi không nhớ là đã ăn bao nhiêu…”
Hai người anh hỏi một câu tôi đáp một câu hệt như đang tấu hài kịch. Bì Bì nghe mà tê dại cả đầu, khắp người run khan. Bì Bì vội vàng lấy trong túi ra một chai thuốc, ngửa đầu bỏ vào miệng hơn mười viên Ngưu Hoàng giải độc hoàn, nhai mạnh mấy cái rồi nuốt xuống. Sau đó, cô ném bình thuốc xuống đất: “Uống rồi, uống rồi đó. Dù các người có ăn tôi, Quan Bì Bì tôi cũng phải khiến các người ăn không ngon miệng, ăn phải ói ra, ăn không tiêu hóa được!”
Câu này không phải nói ngoa, hai người đàn ông đồng thời im lặng.
Bì Bì cảm thấy mình đã đe dọa được bọn họ. Đúng lúc đó, cô nghe bụng mình bắt đầu kêu. Cô trợn mắt nhìn hai người đàn ông đứng trước mặt. Mười viên Ngưu Hoàng giải độc hoàn này Tế ti đại nhân không thể tiêu hóa được, mình dĩ nhiên cũng không tiêu hóa được. Dạ dày quặn đau, cô ôm bụng, thoái lui hai bước.
Hai người đàn ông kinh hoảng nhìn cô.
“Quan Bì Bì, em muốn làm gì thế?” Hạ Lan Huề hỏi.
“Cô sẽ không… đi… ở trước mặt chúng tôi đấy chứ?” Kim Địch thốt lên.
Bì Bì quả thật muốn khóc: “A, a, a… Hạ Lan Huề, anh mau tìm WC giúp tôi đi…”
“Tìm WC thì không kịp nữa, giúp em đào một cái hố còn nhanh hơn đó.” Hạ Lan Huề nói.
“Khéo ghê, tôi còn hai tờ khăn giấy đây này. Để lấy cho.” Kim Địch nói.
Kể từ khi Hạ Lan Huề giúp Bì Bì đào cái hố đó, Bì Bì cảm thấy, suốt cuộc đời này, cô sẽ không có cách nào ngẩng đầu lên trước mặt anh tavà Kim địch được nữa. Vậy nên cô đành ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Lan, ngượng ngùng không dám mở miệng nói chuyện, thậm chí cũng không dám đi gần anh ta. Nhớ đến khứu giác vô cùng nhạy cảm của Hạ Lan Huề, cô có cảm giác… với anh ta, về bản chất, mình chính là một tòa WC di động. May mắn là cả hai người đàn ông đều không ai lấy việc đó ra để chọc ghẹo cô. Nhưng nó sẽ trở thành trò cười, suốt đời này… cũng đừng mong xóa sạch…! Bì Bì ngao ngán nghĩ.
Đi đến bìa rừng, Bì Bì trông thấy Hạ Lan Huề bước tới trước mở cửa chiếc xe Audi đậu bên kia đường. Cô ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên dừng lại, nói lớn: “Hạ Lan, Kim Địch, nếu các anh đã nhất định phải ở trong ngôi nhà trên phố Nhàn Đình, vậy thì cứ ở đi. Người của nhà họ Phương muốn đến đó ở cũng được. Dù sao, tộc Hồ của các anh cũng cần một nơi để tụ tập.”
“Vậy mới phải chứ,” Hạ Lan Huề có phần dịu giọng hơn, bước đến xoa đầu cô: “Bì Bì, em giỏi lắm.”
Bì Bì hất tay anh ra: “Các anh tới đó ở, còn tôi dọn đi. Mọi thứ ở đó đều thuộc về anh. Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất: từ giờ trở đi, anh không được quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
“Hừ, em thật sự cho rằng, chúng tôi muốn quấy rầy em lắm sao?”
Bì Bì lấy ra một chiếc chìa khóa, ném sang cho anh: “Thứ mà anh muốn có chính là nó phải không? Cầm lấy đi. Anh đã cứu mạng tôi, tôi tặng chìa khóa cho anh đấy. Chúng ta coi như không ai nợ ai, coi như chưa từng quen biết nhau, được chứ?”
“Tốt thôi.” Hạ Lan lạnh nhạt nói: “Bì Bì, em chắc rằng từ nay về sau em sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa chứ?”
“Chắc chắn. Tế ti đại nhân, chúng ta hãy quên nhau đi!”
“Tạm biệt.” Hạ Lan Huề tao nhã đưa tay bắt tay Bì Bì, “Quen biết em là vinh hạnh của tôi.”
“Tạm biệt, quen biết anh là tai họa của tôi.”
Hạ Lan Huề không chút lưu luyến bước vào xe, chiếc xe lập tức phóng đi. Bì Bì quay người đi theo hướng ngược lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.