Angel chọn một nhà hàng cao cấp còn có độ bảo mật cao, lại chọn một phòng riêng đối với tiết trời cuối thu đầu đông tương đối ấm áp.
"An tiểu thư, là tôi nhận lỗi, cái này cô chọn đi." Angel tươi cười hòa ái đưa thực đơn qua cho An Hi Văn.
An Hi Văn ánh mắt điềm nhiên nhưng trong lòng kinh ngạc muốn rớt trong mắt.
Angel này....hình tượng thiết lập cũng quá thành thục rồi.
Hình tượng mà Angel xây dựng trước giờ vẫn là kiểu thiên thần ngây thơ và hiền dịu, quả thật là xây dựng đến thuần thục rồi.
An Hi Văn chọn vài món, sau đó nâng ly nước lọc lên uống, quay ra mỉm cười nói, "Angel tiểu thư không cần khách sáo, vừa rồi cũng không đụng mạnh, không cần để ý."
Angel thầm nói trong lòng, không phải vừa rồi còn chửi rất hăng sao.
Hai người nói chuyện qua lại vài câu, đồ ăn rất nhanh đã được đưa lên.
Angel nhìn đồ ăn bày lên bàn có món tôm hùm đất xào cay, đưa tay ra giữ người phục vụ hỏi, "Nhà hàng mình có cho phép mang đồ ăn về không?"
"Nhà hàng có dịch vụ này." Người phục vụ cúi người tiêu chuẩn đáp lại.
Angel nghe vậy biểu hiện thật vui mừng.
"Vậy tôm hùm đất, có thể làm thêm một suất, tôi muốn mang về nhà."
Lại quay ra nhìn An Hi Văn, Angel cười cười nói, "Để An tiểu thư chê cười rồi.
Chẳng là anh tôi rất thích ăn món này.
Cô cũng biết tôm hùm đất ít nơi chế biến, nhân tiện mua về cho anh ấy.
A, cô chắc là biết anh ấy rồi nhỉ, Cao tổng ý.
Haizz, từ lúc anh ấy cưới vợ, anh ấy ít quan tâm tới tôi rồi.
Thật phiền muộn."
An Hi Văn vừa nghe đến câu cuối lại tức muốn sì khói đầu.
Angel ở trong bữa ăn liên tục nói xấu về An Tịnh Nhã, còn âm thầm quan sát thái độ của An Hi Văn, cuối cùng chốt hạ một câu cuối, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
"Nếu chị dâu họ chết đi thì tốt quá rồi, anh họ cũng sẽ quan tâm tôi nhiều hơn."
Sau đó làm nhue nhớ ra gì đó, vội vàng cười nói, "A, An tiểu thư, cô đừng hiểu lầm.
Tôi không phải có ý đó với chị dâu đâu.
Tôi....biết hai người là chị em, tuy mâu thuẫn nhưng chắc cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc sẽ hại chết đối phương.
Lời vừa rồi tôi chỉ nói đùa, mong An tiểu thư không để ý."
An Hi Văn mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng sớm đã vẽ lên cả một bản kế hoạch gần như hoàn mĩ rồi.
Angel cùng An Hi Văn một trước một sau rời khỏi nhà hàng, thật trùng hợp là hành lang đối diện lại có người quen bắt gặp cảnh này.
"Tu Kiệt, đó có phải Angel, em họ của Cao tổng không? Sao cô ấy lại đi cùng An Hi Văn?"
Mạc Tu Kiệt đem mắt nhìn qua, gật gật đầu, sau đó ánh mắt liền hiện lên tia u ám.
Lộ Khiết vừa đi vào phòng ăn vẫn thắc mắc, "Sao hai người họ lại đi cùng nhau nhỉ?"
Mạc Tu Kiệt rút ghế ra để cô ngồi xuống, trả lời, "Họ đều là nghệ sĩ, cùng nhau đi ăn rất bình thường."
Lộ Khiết không tin, nhưng nghĩ nghĩ một chút cũng bỏ qua không để ý nữa, nhận thực đơn Mạc Tu Kiệt đưa qua, bắt đầu chọn món.
Bên kia Angel vừa cùng An Hi Văn chào tạm biệt, bước lên xe, Angel liền nở nụ cười thỏa mãn.
Albert không biết từ lúc nào đã ngôi trên xe của cô, "Sao rồi? Nhìn chị vui như vậy chắc là thành công rồi nhỉ."
Angel nhếch môi cười, "Cô ta cũng không thông minh như tôi nghĩ.
Tôi chi kích vài câu, cô ta đã không thể giấu được tâm tư xấu xa của mình."
"Mong rằng cô ta sẽ không làm chị thất vọng."
Albert nở nụ cười đào hoa của mình, tựa đầu vào cửa xe nhắm mắt ngủ.
Albert không nói cho Angel việc anh đã gặp An Tịnh Nhã, đương nhiên cũng sẽ không nói ra việc cô là Anthe.
Kì thật, không nỡ ra tay với một bông hoa xinh đẹp như vậy, hơn nữa...!đó còn là bông hoa đặc biệt nhất của anh, thật không nỡ huy hoại.
Lúc trước ra tay, một phần vì tuổi trẻ, một phần do Angel kích động, bây giờ trưởng thành hơn rồi, mỗi lần nhìn lại nụ cười ấy chỉ thấy sự mất mát không còn căm ghét.
.....
An Hi Văn vừa về đến nhà thì lên phòng, không bao lâu sau thì có tiếng gõ cửa phòng, mẹ cô ta không nhanh không chậm tiến vào.
"Giải quyết sao rồi? Có hủy được hợp đồng không?"
"Không được.
Mẹ, con nhỏ đó....hợp đồng đưa cho con ký hôm đó, điều kiện bồi thường không phải chỉ là tiền bình thường, mà là tài sản về sau của An gia mà con được thừa kế."
Kỷ Ái Hà cau mày đi đến vên giường, "Con nói cái gì?"
"Con tuyệt đối sẽ không hủy hợp đồng, nhưng nếu An Tịnh Nhã còn ở công ty đó một ngày, cô ta nhật định sẽ phá hoại con."
"Để mẹ đi nói chuyện với ba con.
Để ông ấy đi nói chuyện với An Tịnh Nhã.
Mẹ với ba hôm qua có bàn nhau, để cho An Tịnh Nhã 1% cổ phần An thị."
"Không được." An Hi Văn vừa nghe xong ngay lập tức phản đối, "Con không đồng ý."
Kỷ Ái Hà nhẹ giọng khuyên bảo đứa con gái tính tình nóng nảy, "Văn Văn, con bình tĩnh.
Đây chỉ là kế sách tạm thời của ba mẹ để An Tịnh Nhã im lặng một thời gian, chỉ cần hiện tại chuyện lắng xuống, không ảnh hưởng tới con, cũng không ảnh hưởng đến tập đoàn, mẹ và ba sẽ có cách giải quyết khác."
Kì thực ở chuyện lần này không chỉ có giá cổ phiếu của Peony giảm, mà tập đoàn An thị cũng sụt giảm không kém.
Peony chỉ là nột công ty con của tập đoàn Cao thị, không có trực tiếp ảnh hưởng đến Cao thị, nhưng An gia thì khác, chuyện này ảnh huong trực tiếp vào giá cổ phiếu của An Thị.
An Tịnh Nhã không chịu rút hot search, chuyện này càng nổi thì giá cổ phiếu sẽ càng xuông đối với tập đoàn An thị sẽ là thiệt hại lớn.
Cho nên trước tiên An Thẩm mới nghĩ đem 1% cổ phần An thị đưa cho An Tịnh Nhã, vừa có thể đáp với người ngoài về An gia trong câu nói của An Tịnh Nhã hôm trước, còn vừa có thể kìm hãm An Tịnh Nhã lại.
Kéo dài thời gian tính kế lâu dài.
An Hi Văn không đồng ý với cách làn này, kỳ thật Kỷ Ái Hà cũng không đồng ý, nhưng truoc mắt xem ra chỉ còn cách này.
"Mẹ...." An Hi Văn ngồi xuống cạnh Kỷ Ái Hà, nhẹ giọng gọi một tiếng, "Mẹ, chỉ cần An Tịnh Nhã chết, không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết sao."
Kỷ Ái Hà kinh ngạc nhìn sang con gái, nghiêm giọng, "Văn Văn, lời này không thể nói đùa.
Con hiện tại đang ở trên đỉnh cao, nếu như sảy chân sai lầm, mọi chuyện đều chấm hết.
An thị cũng không cứu nổi con."
"Mẹ, chúng ta thuê người ra tay là được.
Mẹ nghĩ thử xem, lần này mẹ đưa cho nó 1%, nếu nó vẫn cắn không buông thì sao, đến lúc đó không phải là dâng cả An thị cho nó à.
Mẹ, đây là cách duy nhất.
Mẹ nghĩ lại thử xem, mẹ lúc trước đã phải cố gắng như thế nào để mẹ con mình có vị trí nhue ngày hôm nay.
Mẹ, mẹ cũng biết ba vẫn vòn nhớ nhung người phụ nữ đó, vì vậy đến bây giờ vẫn không tuyệt tình với An Tịnh Nhã, bây giờ còn muốn mang cổ phần tập đoàn đưa cho cô ta." An Hi Văn quỳ ở dưới chân Kỷ Ái Hà, ngước đầu với gương mặt đẫm nước mắt nhìn bà ta.
"Mẹ, An Tịnh Nhã đây là muốn trả thù, cô ta vốn dĩ một xu của An thị cũng không cần, chúng ta có đem cổ phần đưa cho cô ta, cô ta sẽ cành đắc ý mẹ con chúng ta sớm sẽ không còn gì trong tay."
Kỷ Ái Hà mông lung mà suy nghĩ, đỡ con gái đứng dậy, "Chuyện này để mẹ suy nghĩ một chú.
Con đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện có mẹ ở đây."