Hàm Hoạ Y tức giận xông lên trợn mắt quát lớn: "An Tịnh Nhã, cô là có ý gì? Một con phế vật như cô mà cũng lên mặt đòi dạy đời tôi sao?"
An Tịnh Nhã đảo mắt, gương mặt vẫn như cũ lạnh lùng lãnh đạm mà trả lời: "Nếu Hàm tiểu thư đủ thông minh, hẳn là có thể hiểu người khác đang nói gì.
Còn nếu không...!dù sao Hàm tiểu thư vẫn còn trẻ con, về nhà cố gắng học hỏi là được rồi."
An Tịnh Nhã mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó bánh xe lăn liền chuyển động xoay ngược lại.
An Tịnh Nhã là ấn nút điều khiển trên xe lăn để quay lưng lại đối diện với Hàm Hoạ Y.
Cô lạnh nhạt nói một câu với người "chồng" của mình.
"Tôi muốn ra ngoài."
"Minh Thành, nếu vợ con thấy không khỏe, ban công bên kia rất yên tĩnh lại có gió mát, cứ đưa vợ con qua bên đó." Hàm Hoằng Văn bóp chặt tay con gái, tươi cười nói với Cao Minh Thành.
Cao Minh Thành liếc nhìn An Tịnh Nhã, cười nhẹ một tiếng sau đó ngoắc tay gọi một nữ phục vụ gần đó đi đến đưa An Tịnh Nhã ra ban công.
Mồm miệng cũng sắc bén lắm.
Cao Minh Thành nhìn bóng lưng An Tịnh Nhã rời đi, thầm đánh giá An Tịnh Nhã một câu.
.....
Đôi mắt vô hồn nhìn lên cao, An Tịnh Nhã đoán rằng trên trời hẳn là đang có rất nhiều sao, rất sáng.
Nghe có gần bên, An Tịnh Nhã nhẹ nhàng nói: "Ai vậy?"
"Không ngờ An nhị tiểu thư cũng có nhã hứng này, thích ngắm sao?"
"Để Mạc tổng chê cười rồi.
Người như tôi, sao có thể thích ngắm sao?" An Tịnh Nhã nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lời là nói vậy nhưng mắt vẫn nhìn lên bầu trời đầy sao.
Mạc Tu Kiệt đi đến, chống một tay lên ban công, nghiêng người nhìn An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn về nơi có tiếng động ấy, từ tốn nói: "Không nghĩ đến Mạc tổng có vợ lại có thú vui ngắm nhìn vợ người khác."
Mạc Tu Kiệt cười một tiếng: "An nhị tiểu thư quả nhiên làm người khác bất ngờ.
Nhìn An nhị tiểu thư lâu một chút, cũng vì cảm thấy gương mặt An tiểu thư nhìn giống một người mà tôi quen."
"Người giống người trên thế giới không phải không có." An Tịnh Nhã khách sáo nói một câu rồi lại hướng mắt nhìn lên trời.
"Mạc tổng cũng thật là thần bí, mọi người đều không biết Mạc gia đã có phu nhân."
"Cô ấy ...!còn chưa có đồng ý làm vợ tôi."
"Hửm?!" An Tịnh Nhã nghiêng đầu mỉm cười.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, An Tịnh Nhã ấn nghe, người bên kia nhanh chóng hỏi ngay.
[Nhã Nhã, sao rồi? Cậu vẫn ổn chứ?]
[Mình không sao, mấy bữa tiệc như vậy rất chán, mình đang ở ban công.]
[Nếu không thích vậy nói Cao tổng đưa cậu về, chẳng lẽ ngài ấy ở nơi đông người còn muốn làm khó cậu sao?"
[Được rồi Khiết Khiết.
Nghe lời cậu, bây giờ mình sẽ vào trong nói anh ta đưa mình về.
Đúng rồi, Khiết Khiết, cậu tìm giúp mình một luật sư, phải là một luật sư chính trực một chút, không sợ quyền lực.]
[Sao lại muốn tìm luật sư.]
[Trở về sẽ nói cho cậu nghe.]
[Được.]
Mạc Tu Kiệt chăm chú đứng nghe An Tịnh Nhã nói chuyện điện thoại, lúc này An Tịnh Nhã cũng nhận ra là Mạc Tu Kiệt chưa rời đi: " Mạc tổng, còn có chuyện gì nữa sao?"
"Không có gì.
Có cần tôi giúp cô đưa cô vào trong không?"
"Không cần, tôi gọi phục vụ là được rồi." Khách sáo nói một câu, An Tịnh Nhã di chuyển xe lăn lùi lại, lại bị vấp vào bậc ban công.
Mạc Tu Kiệt đi đến cúi người giúp cô: "Phục vụ không rảnh ra đây giúp cô đâu."
"Vậy phiền Mạc tổng rồi."
.....
Cao Minh Thành đưa ly rượu lên uống, lúc hạ xuống tâm mắt rơi đúng vào hình ảnh Mạc Tu Kiệt đang đẩy xe lăn vào.
Lông mày ngay lập tức cau lại, trong lòng bỗng có cảm giác cực kỳ khó chịu.
"Cảm ơn, Mạc tổng!"
"Được giúp đỡ người xinh đẹp như An nhị tiểu thư là vinh hạnh, không cần cảm ơn."
Mạc Tu Kiệt vừa nói vừa liếc nhìn Cao Minh Thành, sau đó để lại một nụ cười nhẹ rời đi.
Trước giờ những người trong giới đều truyền tai nhau, Mạc Tu Kiệt lạnh lùng lại máu lạnh, ra tay tàn nhẫn, sẵn sàng diệt trừ những người vô tội ngáng đường anh ta.
Hôm nay lại thấy một mặt khác của Mạc Tu Kiệt, An Tịnh Nhã đối với việc này không mấy quan tâm nhưng Cao Minh Thành lại trầm mặt dường như vô cùng để ý.
"Cao tổng, có thể về được chưa?" An Tịnh Nhã đưa tay vén mái tóc sang bên, mắt nhìn về phía trước lãnh đạm hỏi một câu.
"Cô và hắn ta vừa nói cái gì?" Cao Minh Thành đi đến trước mặt An Tịnh Nhã cúi đầu hỏi.
An Tịnh Nhã chớp mắt, không trả lời.
Suốt cả quãng đường về lại biệt thự riêng, An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành không có mở miệng nói với nhau một chữ nào.
Một người mặt mày cau có khó chịu, một người lại vẻ mặt an tĩnh nhắm mắt.
Đúng là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Về đến biệt thự, Cao Minh Thành còn chẳng thèm giúp đỡ đưa An Tịnh Nhã vào trong nhà, mà một mình đi thẳng lên tầng.
Mộng Phạn đi đến đỡ Tịnh Nhã ngồi vào xe lăn, cúi đầu quan tâm hỏi cô: "Thiếu phu nhân, cô và thiếu gia cải nhau sao?"
"Không có quan hệ, có thể cãi nhau."
An Tịnh Nhã lãnh đạm trả lời.
Mộng Phạn cũng không phải cô gái nhiều chuyện, đưa An Tịnh Nhã về phòng, giúp cô thay đồ rồi đi ra.
An Tịnh Nhã nằm ngay ngắn trên giường, trong đầu đột nhiên nhớ lại câu nói của Mạc Tu Kiệt.
Anh ta nói cô giống một người mà anh ta quen.
Người giống cô trên thế giới này mà cô biết chỉ có một người.
Mạc Tu Kiệt sao có thể biết người đấy được.
.....
Cả hoàng cung Hoa Quốc hôm nay ngập trán một màu đỏ tượng trưng cho chữ "hỉ".
Đúng rồi, hôm nay là ngày Hoàng đế Cao Lãnh lập hậu, hoàng hậu nương nương tương lai không chỉ là trưởng công chúa An Dạ Quốc mà còn là đệ nhất mĩ nhân An Dạ Quốc, không chỉ xinh đẹp mà còn cầm kỳ thi họa, vô cùng giỏi giang.
Tiếng vang này đồn xa đến thành của Hoa Quốc, người dân Hoa Quốc ai cũng nấy làm chờ mong và vui mừng.
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."