Vẫn Là Em

Chương 7



một đôi tay mềm mại trắng mịn như ngọc, cầm lấy vật phái nam bừng bừng đỏ rực to lớn, ngón tay nhỏtrắng noãn mảnh khảnh dọc theo đó mà nhẹ nhàng phác họa, rõ ràng cảm giác được nhịp đập thân thể rung lên.

Bắp thịt bên dưới âu phục từng chút căng thẳng, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung ở nơi kiêu hãnh kia, đang ẩn giấu trong bàn tay của tiểu ma nữ dưới đáy bàn.

Trán của anh dường như bắt đầu đổ một tầng mồ hôi hột, hai bàn tay đặt lên bàn nắm chặt thành quyền, lửa nóng xôn xao truyền từ bụng dưới càng mãnh liệt, một hồi run rẩy từng bước từng bước từ xương sống lan truyền đến óc.

cô đang tức giận, khóe miệng cong lên thành một nụ cười mỉm ngọt ngào, lòng bàn tay còn cố ý chơi đùa, một tay vô ý khẽ xoa quy đầu. Đó là sự khiêu khích, vừa là sự hành hạ ngọt ngào lại vừa là hành động trả thù, mà anh thì sắp bị ép đến phát điên!

Kha Tử Linh trước mặt đang nói gì đó, thoạt nhìn có vẻ anh đang im lặng bình tĩnh nghe, thật ra thì đầu óc đã sớm bị tiểu ma nữ kiềm chế.

anh có thể cảm giác được vật phái nam ở trong tay cô căng ra, đầu đã có chút ướt át, cô đổi thành hai tay giữ lấy, hoạt động từ trên xuống dưới, đầu ngón tay nhẹ nhéo lên côn th*t.

Thừa dịp Kha Tử Linh cúi đầu, anh nhíu mày cúi xuống trừng mắt, cô lại khiêu khích anh bằng nụ cười ngọt ngào, sau đó tinh nghịch thè lưỡi, giống như nếm món ngon, khẽ liếm lấy nơi sưng to trong lòng bàn tay.

Cổ họng anh khẽ động, một tiếng rên trầm thấp bị anh nặng nề nuốt xuống, sự sung sướng mãnh liệt từ nơi đó bắt đầu khuếch tán, anh thậm chí không nhịn được mà đưa thân dưới dựa vào trước, để cho côcó thể tận tình tiếp tục làm chuyện xấu.

cô nhận ra được anh nôn nóng, cười tủm tỉm nhìn anh một cái, giống như là im lặng tuyên bố chiến thắng.

Hơi thở của anh nồng đậm, hô hấp dồn dập, nếu không phải ngại Kha Tử Linh ở đây, thì không thể không “Trừng phạt” cô một phen, chỉ có thể phóng túng và dễ dàng tha thứ để cô tiếp tục loại hành hạ ngọt ngào này.

thật đúng là giỏi chịu đựng... Hạ Điềm Hinh nhìn anh dời tầm mắt đi chỗ khác, hừ nhẹ một tiếng, ý nghĩ muốn nhìn anh hoàn toàn mất khống chế càng ngày càng mãnh liệt. Thế là cô cúi khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch, từ từ ngậm côn th*t vào.

Cảm giác được vật phái nam bị một cỗ ươn ướt ấm áp bao vây, cả người Lôi Quang Hằng cứng ngắc, khoái cảm mãnh liệt xuyên qua anh, gân xanh trên trán kịch liệt hằn lên. cô ngậm một hớp, nhưng bây giờ anh quá lớn, chỉ có thể ngậm ở đầu, còn lại không thể làm gì khác hơn là dùng bàn tay vuốt ve.

không nhìn anh đầu hàng không bỏ qua, cô há miệng nhấm nháp, đầu lưỡi khẽ liếm, thậm chí dùng hàm răng nhẹ cắn đỉnh đầu, tay nhỏ bé cũng không rảnh rỗi, xoa xoa nắn nắn tới lui, thỉnh thoảng lấy đầu ngón tay kích thích. Nhiều lần khoái cảm nơi đó muốn phun ra nổ tung, dường như anh phải dùng hai tay chống lên mặt bàn, ngăn cản mình phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

“... anh rể? anh có đang nghe không?” Kha Tử Linh không hiểu vì sao anh đột nhiên im lặng, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lại.

“đi ra ngoài.” Nhẫn nại đã đến giới hạn cuối cùng, Lôi Quang Hằng nóng nảy ra lệnh.

“anh rể?” Kha Tử Linh bị bộ dáng u ám của anh dọa sợ đến mức trong lòng co rúm lại, cũng không biết anh vì bị hành hạ dục vọng khổ sở mà muốn bùng nổ.

“Lập tức đi ra ngoài!” Lôi Quang Hằng gầm nhẹ.

Kha Tử Linh bị dọa sợ, sau khi chị cô chết, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy bộ dạng nổi nóng của anh... Dù thế nào, việc cô ta khích bác hiển nhiên đã có hiệu quả, tin tưởng không lâu nữa, anh nhất định sẽ hoàn toàn quên chị cô! Ôm ý định đắc ý, Kha Tử Linh hoảng sợ đi ra khỏi phòng làm việc.

Cánh cửa rắn chắc vừa đóng lại trong nháy mắt, Hạ Điềm Hinh cố ý mút anh, đầu lưỡi nhấm nháp, giống như muốn nuốt hết lửa nóng của anh.

“Hựu Tâm!” anh phát ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn, thậm chí quên ước định giữa hai người, không cho phép lại gọi tên lúc trước của cô. cô không để ý tới anh tức giận, tiếp tục mút, lòng bàn tay ra sức nắm chặt, cảm giác được anh ở trong miệng cô trướng to, mùi hương đặc trưng của đàn ông tràn đầy lỗ mũi.

Hai cánh tay anh nắm chặt tay vịn, lồng ngực dưới âu phục kịch liệt rung động, động mạch ở gáy cũng co rút, khuôn mặt tuấn mỹ thấm ướt một tầng mồ hôi mỏng, con ngươi màu hổ phách khẽ chớp, lông mày nhíu chặt thành một hàng.

Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô như tơ, ngậm chặt vật cứng rắn của anh, đầu lưỡi đặt ngay trước nụ hoa đỉnh đầu mà đảo quanh, một cỗ run rẩy mãnh liệt chợt ập đến, cảm giác tê dại lan tỏa khắp xương tủy.

Trong nháy mắt, anh nôn nóng cắn chặt răng, mồ hôi lướt qua gương mặt, bụng dưới căng thẳng đến hỏng mất, anh dung túng mình cuồng dã buông thả... Chất lỏng nóng bỏng tràn đầy khoang miệng, côvội vàng mở cái miệng nhỏ nhắn, dường như thiếu không khí mà bắt đầu ho.

“Ừm... Quang Hằng... Em yêu anh...” cô rộng mở mình, ôm chặt anh, chân dài trắng nõn vô lực trênbàn anh, ngón chân cuộn lại ma sát quần tây qua lại, không cho chỉ có mình cô người vào dục vọng vô biên, cả anh cũng vậy, cho dù là vực sâu dục vọng, cũng muốn cùng nhau rơi xuống.

“Tiểu ma nữ... Còn muốn ép anh đến phát điên như vậy sao?” anh cúi người, khẽ cắn đầu v* cứng rắn chịu đựng, bàn tay tùy ý cầm lấy, dễ dàng lại khơi mào khát vọng dục vọng với cô.

“A... nhẹ một chút...”

“Từ trước đến nay em đều thích anh mạnh một chút.” một trận hô hấp nặng nề, anh hoàn toàn ngửa ra, bị ái dịch trong hoa huy*t làm ướt đẫm côn th*t, bị hoa huy*t của cô bó chặt, bắt đầu kịch liệt co rúc lại, chất lỏng nồng nàn chảy ra, ướt đẫm lẫn nhau.

Lại một lần nữa, ánh sáng rực rỡ tán lạc trước mắt, ánh mắt cô mê man, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, hơi thở dồn dập, lưỡi bị anh tham lam dây dưa, mút đến vô lực, để mặc cho anh ngậm vào liếm. Đợi đến lúc cảm giác say đắm dần lui, anh mới từ từ tấn công sâu hơn, lần lượt đánh bất ngờ đi vào nơi sâu nhất, hai chân của cô bị tách ra thành tư thế dâm đãng nhưng lại mê hoặc lòng người, hoàn toàn dâng hiến bản thân.

“A... Quang Hằng... không cần... thật thích...”

“Lửa là do em đốt, có phải em muốn thấy anh phát điên?” Bàn tay vén sợi tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm, anh tinh tế liếm mồ hôi trên mặt cô, sức lực của thắt lưng gầy mãnh liệt chạy nước rút tiến lên, thân thể trắng nõn mềm mại bị đâm không ngừng dao động, hai vú mềm mại như sóng sôi trào.

cô vĩnh viễn bị khoái cảm bất tận hành hạ, thân thể đã sớm đạt tới cao trào dây dưa run rẩy khôngngừng, hai tay nắm chặt văn kiện bên cạnh, thân thể mềm mại co lại nghênh hợp cùng anh.

anh lại giống như không biết mệt mỏi vậy, nhẫn nại khát vọng buông thả, nhiều lần ép cô lên cực lạc Thiên đường, cho đến khi mắt to ẩm ướt, nhìn anh khóc sụt sùi tuyên bố đầu hàng, cuối cùng anh mới phun ra ái dịch nóng bỏng vào trong vườn hoa mân côi của cô...

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Hạ Điềm Hinh mới phát hiện mình đang điên cuồng cao trào thì rơi vào giấc ngủ mê mệt, khi tỉnh lại, cả người cô đang nằm trên ghế sa lon ở một bên trong phòng làm việc.

Bàn làm việc xốc xếch như cũ, văn kiện bị cô vò nát cũng rơi lung tung, trong không khí còn tràn ngập hơi thở tình dục nồng đậm.

Lôi Quang Hằng ngồi dựa vào bên cạnh cô, hé ra tuấn nhan thoả mãn lười biếng mà lại hấp dẫn, trênđùi đặt quần áo của cô, trên người cô đang đắp áo khoác âu phục của anh, bởi vì mới vừa rồi trải qua kích tình, đã đầy vết nhăn trên mặt.

Áo khoác âu phục trên người cô hơi tuột, lộ ra vai trần trắng nõn, cùng với phía dưới không giấu được một đôi chân dài nhỏ khiến dáng vẻ cô mới vừa tỉnh ngủ tăng thêm mị hoặc, hấp dẫn nhưng cũng đầy trong sáng.

Tầm mắt anh thu lại, cảm giác bụng dưới đã phát tiết lại bắt đầu xôn xao, đầu ngón tay thon dài tỉ mỉ lướt qua bắp chân trắng nõn như sứ, vuốt ve da thịt mịn màng đỏ ửng.

“thật hỏng bét, sau này lúc anh làm việc, có nghĩ đến em không?” Đôi mắt to tinh ranh của cô nháy mắt nháy mắt vô tội, cố ý đưa ra bắp chân trắng dưới áo khoác, nhẹ nhàng giẫm lên bắp đùi anh, cánh hoa giữa hai chân một chốc bị vạt áo che ẩn, một chốc lại hơi lộ ánh sáng long lanh.

anh dùng ánh mắt nóng bỏng càn rỡ vuốt ve, bắp chân trắng nõn cố ý dụ dỗ, rồi đến hành động lẳng lơ của cô cứ lúc ẩn lúc hiện ra cánh hoa xinh đẹp.

“Lúc nào cũng phá hỏng nguyên tắc của anh, chính là biểu hiện em yêu anh?”

“Đó là đương nhiên.” Nụ cười cô chói lóa, khẽ cắn đầu ngón tay mập mạp, có phần e thẹn của thiếu nữ, đôi mắt quyến rũ, chỉ cần một chút, đủ để cho tâm hồn người ta trầm luân vào, hoàn toàn say đắm. Bàn tay chợt nắm chặt mắt cá chân khéo léo của cô, vẻ mặt thâm trầm của anh ngưng lại trên gương mặt nở nụ cười của cô, đáy mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu.

“Tiểu ma nữ không biết mệt mỏi này...” anh khàn khàn thấp giọng, chuyên chú khóa ánh mắt có thể làm cho tất cả phụ nữ trên đời đều cam tâm thần phục.”Vĩnh viễn không cho phép em cười như vậy với người đàn ông khác.”

Nhắc tới đề tài này, nụ cười của cô chợt thu lại, nhất thời nổi giận, ngồi dậy lấy quần áo đặt trên đùi anh.

Khi ánh mắt lửa nóng của anh nhìn chăm chú, cô không chút nào thiếu tự nhiên mặc áo ngực vào, cố ý đưa lưng về phía anh mà đứng, khom người mặc quần lót, lúc đang định mặc, lồng ngực cứng rắn dán vào phía sau cô, cánh tay cường tráng vòng ở cái eo trần gầy của cô, anh cứng rắn giữ chặt cái mông cọ quậy của cô.

“Buông ra!” cô tức giận quay đầu trừng anh, cũng rất xấu hổ phát hiện thân thể lại hưởng thụ sự quấn quít của anh.

Oh đáng ghét! Sợi tóc anh tán loạn, tròng mắt tràn đầy dục vọng, bộ dáng thật là anh tuấn đến mức không thể tưởng tượng nổi! Khiến cho cô nhớ tới lần đầu hai người hẹn hò, trái tim không kiềm chế được dâng lên một hồi ngọt ngào chảy ra.

“Tức giận?” anh nhướn mày kiếm.

“nói nhảm!” cô tức giận gào lên.”anh lại tin những lời nói hoang đường kia của Tử Linh! Ở trong lòng anh, rốt cuộc xem em là dạng phụ nữ gì?”

“anh cũng không muốn tin, nhưng cô ta là em gái của em, tình cảm của em và cô ta lại khá thân thiết.”

“Vậy thì thế nào?! anh lại không tin em!” cô tức giận xoay người, chỉ muốn thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng cái mông càng đốt nóng càng khiến anh cứng rắn chịu đựng. Đè xuống xúc động muốn hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của cô, anh điều chỉnh hơi thở gấp gáp, chỉ có thể từ từ nhẹnhàng chậm chạp làm tiêu tan dục vọng đang sưng đau.

“Nếu không thì em nói cho anh biết, tại sao Kha Tử Linh muốn nói dối?” anh cúi mặt, tựa vào đầu vai mềm của cô, bàn tay cuồng vọng cũng không muốn kiềm chế, ngược lại thừa dịp lực chú ý của cô tập trung toàn bộ vào tức giận, phóng túng ôm trọn bầu ngực trắng mịn, ra sức vuốt ve nụ hoa trong áo lót.

“anh mù sao?!” cô giận đến muốn giậm chân, muốn bóp cổ anh, nhưng rất hiển nhiên anh hoàn toàn không quan tâm, bởi vì rốt cuộc tay anh lại vọng tưởng đốt lên ngọn lửa dục vọng, hết sức đáng ghét đùa bỡn bầu ngực nhạy cảm của cô.

Người đàn ông này thật cao siêu! Kể từ lúc cô sống lại trở lại bên cạnh anh, rõ ràng nhu cầu tình dục của anh tăng lên, có lúc ngay cả cô đang ngủ cũng sẽ bị lửa nóng của anh tấn công làm tỉnh.

Thường thường sau khi kích tình hoan ái đã qua, anh vẫn như cũ khảm một phần của mình trong cơ thể cô, phảng phất chỉ có thể tiếp xúc bằng cách xuyên thấu qua thân thể, mới có thể hoàn toàn xác nhận sự tồn tại chân thật của cô.

“Tử Linh thích anh!” Cắn môi, đè xuống một tiếng ‘ưm’, vai của cô đã bị anh cắn, cánh tay tuột xuống, tay anh ra sức vuốt ve làm cho từ từ mãnh liệt, thậm chí có chút thô lỗ, một chút đau đớn nhưng mang đến rất nhiều khoái cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.