Văn Lang Đại Lục

Chương 14: Đấu giá hội



Đấu giá hội

Nhìn Truy phong không khác gì nhũng chiếc Lamborghini ở thế giới cũ Tố Uyên chợt giật mình nhớ ra điều gì đó vội vàng nhìn về Thiên. Anh chàng này thì tất nhiên hiểu được ý của cô bạn gái nên mỉm cười giải thích về chiếc xe của mình “ Truy phong này là một kiện pháp bảo di chuyển được thiết kế giống với một chiếc xe bình thường, trên xe được gắn một hộp chuyển đổi linh thạch thành năng lượng cung cấp cho nó hoạt động. Một viên sơ cấp Linh thạch có thể cho nó chạy được trăm dặm. Tốc độ cao nhất có thể sánh với một Hóa Linh hậu kỳ phi hành”

“Có thể so sánh với Hóa Linh hậu kỳ phi hành sao? Không phải ngươi đang khoác lác quá chứ?” một vài ánh mắt dị nghị nhìn Thiên sau khi hắn nói ra công dụng của Truy Phong. Tố Uyên thì cực kỳ tin tưởng tình Lang nên nàng cũng không có suy nghĩ gì, Tử Linh thì ngược lại, nàng ta cũng chưa tùng thấy một kiện pháp bảo phi hành nào có tốc độ sánh ngang với hóa thần hậu kỳ chứ đừng nói là pháp bảo di chuyển. Ở thế giới này vốn dĩ cũng không tồn tại pháp bảo di chuyển nào mà chỉ có phương tiện di chuyển sử dụng ngựa kéo mà thôi. Cái tên pháp bảo di chuyển này là lúc Thiên làm chiếc xe đã nghĩ ra. Hơn nữa là nó sử dụng linh khí tích tụ trong linh thạch nên gọi là pháp bảo cũng không có gì là sai.

Vẫy tay mời Tố Uyên lên xe Thiên mở của nhấn một nút màu đỏ lập tức trần xe rung động rồi thu về phía sau trở thành một chiếc mui trần. Chiếc Truy Phong này có thiết kế khá giống với chiếc Lamborghini Urus nên có 4 chỗ ngồi nhưng giờ phút này đây Thiên muốn cùng Uyên ôn lại khỉ niệm nên hắn chỉ mời hàng lên xe. Vừa ngồi lên cảm giác thoải mái từ chiếc đệm trên ghế truyền vào lưng khiến khuôn mặt kiều nữ của Uyên cũng dãn ra rất nhiều. Thiên cũng leo lên kéo của xuống rồi đưa tay vặn khóa nổ máy lên.

Phía sau vô lăng có một chiếc hộp nhỏ, bên trong có một pháp trận vây quanh một viên linh thạch. Sau khi Thiên nổ máy pháp trận vận chuyển kêu lên ông ông từ đó nếu tinh mắt sẽ nhìn thất một tia linh khí ba động từ linh thạch truyền ra ngoài theo một đường dẫn đi đến phần động cơ bên dưới. chiếc xe rú ầm lên nghe thống khoái rất nhiều so với những chiếc Lamborghini thông thường. Uyên cười thích thú. Ở thế giới cũ Thiên là một anh chàng mê xe và cô cũng được rất nhiều dịp được hòa mình vào nhũng đam mê của anh.

Chỉ với âm thanh có phần hùng tráng giống tiếng Long ngâm thôi cũng khiến cho các khách quan ở nơi đây tim đậm nhanh hơn mấy nhịp. Tử Linh nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Uyên cũng không nhin được mà phi độn ngồi lên ghế sau của xe “ ta xe Truy Phong này rất vừa mắt nên không nghĩ sẽ để 2 người hưởng thụ một mình a”. Thấy Tử Linh nhẩy lên xe như vậy Thiên cũng lắc đầu cạn lời. hắn nhìn sang Tố Uyên mỉm cười “ để anh đưa em đi vài vòng quanh đảo”. Không để Uyên trả lời hắn đạp côn vào số một rồi nhả côn đồng thời vào ga. Chiếc xe bắt đầu vận chuyển, tiếng động cơ gầm vang cả bầu trời, tốc độ của nó từ từ tang vọt khiến đám người đứng xem lúc này càng thêm mê đắm. Đi lượn quanh đảo một vòng rốt cuộc nghĩ ra điều gì Thiên chợt nhìn gương chiếu hậu xe xét tình hình của Tử Linh. Cô nàng lần đầu đi xe mà lại đi với tốc độ cao như thế nên giồ này mặt mày nhăn nhó hai tay thì ôm chặt lấy miệng, vầng chán thì đã lấm tấm mồ hôi. Thấy tình hình không ổn hắn quyết định dừng xe. Tử Linh thì chỉ chờ giờ phút này lên vội vàng lao ra khỏi xe nôn ói “ Say xe cảm giác thật tệ a”

Trở lại Bách Hạc lâu hôm nay cũng đã là ngày đấu giá hội tổ chức nên quan khách tụ tập giờ phút này đã chật cứng từ trên xuống dưới. Thậm chí ở bên ngoài cũng có rất nhiều người xếp ghế ngồi trước cửa nghe ngóng. Dẫn chương trình lúc này là một nữ tử váy đỏ mỏng manh nhìn vô cùng khiêu gợi, đám thanh niên không đủ định lực thiếu chút nữa chảy máu cam mà lăn ra đất. nữ tử này tên Liễu Linh, cô ả là con giái của Phú Thương nhất đại thị tộc ở Kinh thành. Từ ngày nhỏ mẹ cô chỉ hạ sinh được duy nhất một mình Liễu Linh nên gia đình đều không yêu thích cô. Cha Liễu Linh là ngươi trọng nam khinh nữ nên khi vợ cả hạ sinh được mỗi một cô con gái thái độ của hắn cũng lạnh nhạ dần rồi cuối cùng cũng quyết định lấy thêm người nữa. Liễu Linh vì muốn chứng tỏ cho đám người trong tộc biết được rằng con gái thì cũng có thể nắm giữ được cả gia tộc này.

Liễu Linh yểu điệu bước đến một kiện đồ vật được trang trí hết sức lộng lẫy, tay ngọc vung lên nhẹ nhàng thanh thoát đem theo một cỗ nhu lực thu khiện đồ vật vào tay “ Kính thưa các vị trước mắt các vị đây là một kiện pháp khí phòng thân có tên Ngọc Điểu kim xoa dành cho nữ tử thì vô cùng thuận tiên nên được các thiếu nữ tại kinh thành rất yêu thích. Hôm nay tại đấu giá hội do Phú Thương gia tộc ta tổ chức ta sẽ tặng kèm món pháp khí này cho một quan khách mua được món đồ vật áp trục tại đấu giá hội lần này”. Chỉ mới là một kiện pháp khí tặng không thôi mà cũng khiến cho không khí trong Bách Hạc Lâu nóng hơn rất nhiều. Nhiều nữ nhân còn không dấu nổi ánh mắt yêu thích hướng về phía đồ vật trên tay Liễu Linh kia.

Món bảo vật đầu tiên tại đấu giá là một gốc Diệp Linh thảo có niên đại 300 năm. Diệp Linh thảo danh xưng cũng không phải là một linh thảo quý hiếm gì nhưng niên đại trên ba trăm năm thì thật sự thế gian này khó có cây thứ 2. Loại linh thảo này thân cây mầu xanh ngọc bích, một cây trưởng thành phải mất 10 năm chăm sóc. Cứ 10 năm sẽ ra thêm một lá vậy nên nhìn vào số lượng lá trên cây là có thể đoán biết được số tuổi của cây. Tác dụng của Diệp Linh thảo ngoài chữa thương ra còn là một linh tài chủ đạo trong nhiều loại đan phương tịnh tiến tu vi, hơn nữa số tuổi càng lớn thì tỉ lệ thành đan càng cao nên gốc Diệp Linh thảo này có giá trị cũng không hề nhỏ.

Mới chỉ là món đầu tiên mà đã trân quý đến bực này thì thật không biết bảo vật áp trục còn xa xỉ tới mức nào nữa đây.

Rất nhanh Diệp Linh thảo được mua đi với giá 50 Linh thạch, nhiều người cũng tỏ ra vô cùng tiếc nuối nhưng cũng không chỉ đành nhắm mắt nhìn bảo vật đi qua vì tài lực không có. Còn những người khác thì vẫn thản nhiên vì đối với họ mà nói thì hoặc là trong mắt không cso giá trị hoặc là đồ vật sau này còn quan trọng hơn đối với bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.