Sau khi khống chế xong Long Huyền đối phương liền mặc kệ hai người Vương Minh mà quay người rời đi, mọi việc còn lại đã có những người khác lo liệu.
Đám người Vương Minh được đón tiếp chu đáo và được đưa đến khu vực đóng quân ngay nơi cổng thành, hai vị điện chủ còn ghé qua kiểm tra tình trạng của bọn họ, sau khi thấy những người khác không có vấn đề gì quá lớn thì chỉ dặn dò vài thứ rồi bỏ đi. Riêng Vương Minh được gọi riêng ra một nơi vì hai người muốn xem xét tình trạng của Long Huyền.
Sau một hồi kiểm tra hai người trở nên trầm ngâm sau đó bắt đầu trao đổi với nhau, sau một hồi bàn bạc hai người mới quay sang nói với Vương Minh.
"Long hệ linh thú là một giống loài khá đặc biệt chúng ta cũng không có quá nhiều hiểu biết về nó, nếu nói về việc huấn luyện long chủng thì chắc chỉ có Dưỡng Long Điện hiểu biết nhiều nhất.
Tuy hiện nay ngoài mặt các thế lực vẫn giữ mối hòa hảo với nhau thế nhưng bên trong lại đang cạnh tranh rất quyết liệt, bọn họ không dám làm quá tuyệt vì Thanh Lân tổ sư vẫn còn tại thế tuy nhiên không thiếu lần âm thầm ngáng chân chúng ta.
Có một vài việc chúng ta không tiện nói cho các ngươi bây giờ, đợi các ngươi trưởng thành một chút sẽ biết được tất cả, chỉ cần nhớ lúc hành tẩu phải cẩn thận người của hai thế lực kia là được.
Còn vấn đề của đầu linh thú kia đợi chúng ta hồi môn phái sẽ bàn bạc xử lý sau, bây giờ ngươi chỉ cần nhớ chăm sóc nó cẩn thận đừng để di chứng nghiêm trọng hơn là được, rõ chưa"
Sau khi dặn dò Vương Minh cẩn thận hai vị điện chủ bỏ lại đám người Vương Minh ở lại vùng ngoại vi sau đó bắt đầu tiến sâu vào lãnh địa của Bạch Hổ gia tộc.
Họ không nói là đi đâu và muốn làm gì thế nhưng nhìn dị tượng giữa hư ảnh Bạch Hổ và dị vật màu đen kia cũng có thể biết trong kia đang xảy ra sự kiện lớn hơn nhiều so với bên ngoài này rồi.
Đám người Vương Minh ở lại vùng ngoại vi để dưỡng thương cũng tranh thủ thăm thú xung quanh vì dù sao cũng không phải ai cũng được đặt chân vào Bạch Hổ Hạp Cốc nếu không có lý do chính đáng cả dù cho bọn họ có là đồng minh đi chăng nữa.
Nơi đây tập trung một lượng lớn hổ loại linh thú cùng nhiều loài tẩu thú khác, tất cả là gia thần và cư dân cũ của Bạch Hổ Đế Quốc, sau khi đế quốc sụp đổ bọn họ theo chân Bạch Hổ gia tộc rút lui về nơi này và biến nơi đây thành ngôi nhà mới của bọn họ.
Bởi vì ít tiếp xúc với con người nên đa phần yêu thú nơi đây đều theo con đường tu yêu tức là sau khi đạt đến cấp 4 sẽ dần dần thoát khỏi dạng yêu thú để biến hóa thành nhân loại.
Một số khác nếu muốn lựa chọn trở thành linh thú sẽ được thả rời khỏi nơi đây để đi tìm đồng bọn của mình, phần lớn sẽ lựa chọn gia nhập Vạn Thú Tông nhưng cũng có một số ít lựa chọn các tán tu hoặc thậm chí bỏ mạng trước khi đến được Vạn Thú Tông.
Tất cả cũng đều do bọn họ tự do lựa chọn, kết quả như thế nào thì cũng đành phải chịu mà thôi, còn sau khi đã rời khỏi nơi đây nếu muốn quay lại cho dù chỉ để thăm gia đình cũng không phải việc đơn giản.
Mấy người Vương Minh phần lớn chỉ tiếp xúc với linh thú nên lần đầu gặp được yêu tu cũng rất tò mò, bọn họ còn bàn nhau xem nếu như linh thú của bọn họ cũng có thể hóa thành hình người được thì sao.
Sau một hồi nói chuyện tất cả đều lắc đầu và đều đi đến kết luận rằng nếu đám linh thú của bọn họ cũng hóa thành hình người thì thật là khó xử, đến lúc đó bọn họ không biết mình còn có thể đối xử với chúng như là linh thú bình thường được hay không nữa.
Tùy theo tư chất và đạo hạnh mà yêu tu sau khi hóa hình sẽ dần dần thoát khỏi lốt yêu thú thế nhưng trừ một số giống loài dị bẩm thì quá trình này cũng tốn không ít thời gian và công đoạn vì thế nơi đây bọn họ nhìn thấy đủ loại yêu tu với hình dáng kì lạ.
Phần lớn là có hình dạng tương tự như con người và đi lại bằng hai chân thế nhưng vẫn còn giữ lại một vài đặc điểm của yêu thú, vì thế trong lúc rảnh rỗi bọn họ lại nghĩ ra một trò chơi đó là đoán lai lịch của yêu tu đó và phần thắng luôn nghiêng về Văn Thanh Thư khi hiểu biết của hắn về tẩu thú có phần vượt trội hơn những người còn lại.
Thật ra nếu Vương Minh vận dụng Thiên Nhãn thì chắc không ai có thể so lại với hắn thế nhưng theo hắn nghĩ nếu ăn gian như vậy thì trò chơi còn gì là thú vị nữa, với lại qua trò chơi này hắn cũng có thể ít nhiều thấy được sở trường của những người khác nằm ở đâu.
Những người khác đều có hiểu biết sâu về một số loài hoặc chủng linh thú nào đó, một phần bởi vì bọn họ được đào tạo bài bản từ nhỏ, một phần khác là do số lượng linh ước của bọn họ có hạn nên cũng cần phải có kế hoạch cụ thể về loại linh thú mà mình nhắm đến.
Chả bù cho Vương Minh đám linh thú của hắn từ trước đến giờ đều do cơ duyên xảo hợp mà kiếm được và hắn cũng không có quá nhiều khái niệm về việc sẽ nuôi dưỡng những loại linh thú nào.
Cũng may bọn chúng đều có tư chất không tệ, đó là chưa nói đến có những loài còn cực kì đặc biệt ít nhất là hắn chưa đọc được bất kì thông tin nào của chúng trong bất kì bản thư tịch nào cả, với lại ai bảo hắn có số lượng linh ước gấp đôi người khác cơ chứ.
Bọn họ được tiếp đãi rất nhiệt tình và chu đáo bởi vì tin tức về việc bọn họ dũng cảm chiến đấu thế nào để bảo hộ Bạch Hổ Trường Thành trước sự xâm nhập của thế lực đối địch được truyền ra chiếm được thiện cảm của phần đông binh lính và người dân nơi đây.
Đặc biệt là Thanh Tâm sau khi hoàn tất dưỡng thương lại bắt tay vào trị thương cho binh lính sau trận đại chiến vừa rồi nên nghiễm nhiên trở thành khách quý của quân doanh nơi đây, đi đến đâu cũng được chú ý tiếp đón và bảo hộ.
Vương Minh cũng chỉ dặn dò nàng chú ý sức khỏe còn lại cũng đành mặc kệ nàng, dù sao chỉ cần nàng thích là được hắn không muốn quản nàng quá nhiều.
Ba ngày trôi qua vẫn chưa thấy có động tĩnh gì từ phía hai vị trưởng lão, hư ảnh Bạch Hổ trên bầu trời vẫn giữ nguyên hiện trạng như lúc ban đầu.
Thật ra là hư ảnh có yếu bớt đi đôi chút thế nhưng biến đổi rất nhỏ nếu không nhờ Thiên Nhãn thì Vương Minh cũng khó có thể nhận ra được thế nhưng hắn không muốn nói ra sợ mọi người lo lắng.
Đúng lúc này trong binh doanh xảy ra chấn động lớn, tiếng báo động vang lên và binh linh bắt đầu đổ xô về bên đó, đám người Vương Minh thấy vậy cũng chạy theo, đặc biệt hắn không hiểu sao lại đột nhiên thấy lo lắng cho Thanh Tâm.
Khi đến nơi đám lính đang dựng vòng vây xung quanh một khu vực lớn, nhận ra nơi đây là nơi chữa thương cho binh lính Vương Minh càng cảm thấy bất an hơn.
Nhanh chóng chen vào bên trong hắn nhìn thấy ở giữa là một đầu Hắc Hổ to bằng một con bò mộng tỏa ra yêu khí um tùm, thế nhưng trên cơ thể của nó còn bám vào một vài sợi khí thể màu đen tỏa ra khí tức lạnh lẽo thấu xương.
Không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nên Vương Minh nhanh chóng nhận ra đấy là ma khí, có vẻ như đối phương bị ma khí nhập thể nên đánh mất lý trí.
Chỉ thấy đối diện đầu Hắc Hổ kia là một đầu Bạch Hổ to không kém bên cạnh nó là Thanh Tâm, hai người đang phối hợp nhau nhằm khống chế đầu Hắc Hổ thế nhưng đây cũng không phải là việc đơn giản.
Hai đầu hổ có vẻ cân sức ngang tài, tuy đầu Bạch Hổ nhận được sự hỗ trợ từ Thanh Tâm nên có phần nhỉnh hơn so với đối thủ của nó thế nhưng nó chỉ muốn khống chế đối phương nên hạ thủ có phần giữ lại.
Ngược lại phía bên kia đầu Hắc Hổ lại không chút nhân nhượng mà ra tay rất tàn độc tất cả đều là sát chiêu với mục đích dồn đối phương vào chỗ chết.
Hai bên giằng co rất quyết liệt còn đám người xung quanh không ai dám lại gần để tránh làm hai bên phân tâm dẫn đến ảnh hưởng trận đấu.
Thiên Ma nhanh chóng tiến lại để bảo vệ Thanh Tâm thế nhưng chưa kịp đến nơi thì đầu Hắc Hổ đột nhiên bùng phát, nó bỏ qua đòn tất công của đầu Bạch Hổ mà quay sang tấn công Thanh Tâm, màn bảo hộ quanh người nàng vỡ nát, tuy là thành công chặn lại đòn đánh thế nhưng xung lực tạo ra khiến nàng bị hất văng ra ngoài.
Đòn đánh thành công loại bỏ được Thanh Tâm thế nhưng đổi lại trên người nó bị Bạch Hổ cào ra một vết thương sâu hoắm thế nhưng nó có vẻ như không bận tâm đến vết thương này cho lắm.
Thấy Thanh Tâm bị tấn công đám Hổ binh xung quanh lao lên yểm hộ để bảo vệ nàng thế nhưng chưa kịp tới gần đã bị đầu Hắc Hổ đánh cho tơi tả, nếu đầu Bạch Hổ kia không cứu hộ kịp thời chắc đám lính kia đã ngã xuống rồi.
Thiên Ma đưa Thanh Tâm đã bất tỉnh trở về bên cạnh Vương Minh, hắn vội vàng kiểm tra cơ thể của nàng thì may mắn nàng vẫn lành lặn không chịu thương tổn nào, thế nhưng có một lượng ma khí nhỏ thông qua đòn đánh đã xâm nhập vào cơ thể nàng.
Vương Minh vận dụng Thiên Nhãn quan sát đám ma khí sau đó vận chuyển công pháp rồi đưa một luồng chân khí nhập vào cơ thể Thanh Tâm nhằm trục xuất ma khí trong cơ thể nàng ra.
Ma khí như con ngựa thoát cương điên cuồng xâm lấn cơ thể của Thanh Tâm thế nhưng khi nó vừa chạm vào luồng chân khí của Vương Minh thì không hiểu sao lại trở nên ngoan ngoãn một cách kì lạ.
Bọn chúng nhanh chóng bị chân khí của Vương Minh hấp thụ sạch sẽ sau đó tan vào cơ thể của hắn một cách bí ẩn, sau khi xác nhận toàn bộ ma khí trong cơ thể Thanh Tâm đã được hấp thu toàn bộ hắn bắt đầu kiểm tra toàn bộ cơ thể của mình.
Sau một hồi nội thị hắn không nhận ra cơ thể mình có điều gì bất thường cả, đám ma khí đó dường như bốc hơi khỏi nhân gian vậy khiến Vương Minh cảm thấy thật khó hiểu.
Trận chiến phái bên kia cũng kết thúc khi đầu Hắc Hổ cuối cùng cũng được khống chế thế nhưng đám Hổ binh xung quanh cũng thiệt hại không nhẹ.
Giao Thanh Tâm lại cho Liên Thanh Hà hắn tiến lại gần đầu Hắc Hổ kia để kiểm tra tình huống của nó, hắn đang muốn kiểm tra một vài thứ vì thế muốn "mượn" ít ma khí từ cơ thể đối phương.
Thế nhưng đi ngang qua đầu Bạch Hổ thì hắn nhận ra đối phương cũng bị nhiễm ma khí, cũng bị nhẹ thôi chỉ mới tiếp xúc bên ngoài cơ thể, chắc là do trận chiến vừa rồi nên bị nhiểm vào.
Vương Minh tiện tay hấp thụ toàn bộ ma khí trên người đối phương, kết quả vẫn y như ban đầu còn Vương Minh vẫn không thấy có điều gì khác thường cả.
Hắn rời đi trước sự kinh ngạc của đầu Bạch Hổ, nó không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nữa chỉ biết sau khi Vương Minh chạm tay vào người nó thì tất cả ma khí đang cố gắng ăn sâu vào cơ thể nó đột nhiên biến mất.
Giương đôi mắt hổ nhìn chằm chằm về phía Vương Minh đang tiến lại gần đầu Hắc Hổ đang bị khống chế, hai mắt của nó lóe lên khi nhìn thấy Vương Minh chạm tay vào đầu Hắc Hổ.
Ma khí trên người Hắc Hổ nồng đậm hơn nhiều so với trên người Thanh Tâm và đầu Bạch Hổ kia, thế nhưng không là ngoại lệ sau khi tiếp xúc với chân khí của Vương Minh đều nhanh chóng bị hấp thu.
Sau khi hấp thu toàn bộ ma khí trên người đối phương Vương Minh vẫn không thấy có điều gì bất thường xảy ra cả thậm chí hắn còn nhận thấy chân khí của mình còn trở nên đặc biệt hơn trước có phần hoạt bát hơn cả lúc đầu khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
"Ngươi vừa làm gì vậy, ngươi có thể khống chế ma khí sao" đầu Bạch Hổ tiến lại gần nhìn chằm chằm Vương Minh hỏi, nó bây giờ đã biến thành hình người là một thanh niên trẻ tuổi thân hình cao lớn.
"Không hẳn là vậy, nói chính xác là ta có thể thanh lọc ma khí thì đúng hơn" Vương Minh lắc lắc đầu trả lời, còn lâu hắn mới khai ra mình có thể hấp thụ ma khí, nếu biết được điều này dám chắc bọn hắn sẽ chặt hắn ra làm tám khúc để làm thí nghiệm mất.