Đoàn Thế Tường chạy bộ một mạch đến tìm Hải Lan. Vừa đến nơi, anh cúi người thở hổn hển vì thấm mệt. Ngay khi nhìn thấy người trước mặt, anh lập tức chạy đến ôm chầm lấy cô đến nổi cô ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã nghe giọng nói ở bên tai mình:
- "Hải Lan, anh sai rồi. Đáng lẽ ra anh không nên ngăn cản con tim mình mà đẩy em ra khỏi cuộc đời mình."
Hải Lan cũng chậm rãi đặt tay vòng eo người đối diện, giọng ngọt ngào nói:
- "Sao...sao khi không anh lại đến..."
Ưm...
Hải Lan chưa dứt lời thì cánh môi đã bị Đoàn Thế Tường hôn lấy. Anh mạnh bạo đưa đầu lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng cô mà càn quét. Bàn tay không ngừng ôm chặt lấy eo cô mà triền miên hôn lấy đến mức cô như sắp ngạt thở đến nơi. Vài phút sau, anh mới chịu buông cô ra liền sau đó nói:
- "Hải Lan, chúng ta quay lại nhé, có được không?"
Cô gật đầu khiến Đoàn Thế Tường không kìm nổi hạnh phúc mà nhấc bổng người cô lên sau đó quay vài vòng.
- "Thế Tường, anh mau bỏ em xuống. Em chóng mặt rồi này."
Cô đánh nhẹ lên vai Đoàn Thế Tường giọng vừa trách móc vừa buồn cười nói, tuy nhiên người đàn ông này vui mừng đến mức chẳng nghe thấy những gì cô nói.
Bệnh viện An Hảo...
- "Bác sĩ, làm ơn gọi bác sĩ đến. Đứa bé ngã xuống từ trên lầu cao không thể chịu được nữa rồi."
Phan Nhất chạy theo chiếc băng ca, phía trên là một đứa bé trai, trên đầu chảy rất nhiều máu. Nghe âm thanh ồn ào ở phía ngoài, Mạnh Nhật Ngôn lập tức bước từ bên trong phòng khám ra. Anh ra hiệu bảo y tá mau chóng đưa cậu bé vào phòng phẫu thuật. Phan Nhất tâm trạng rối bời, một phần là vì lo cho tình trạng của đứa bé mà hai tay không ngừng lay mạnh tay áo của người trước mặt.
- "Bác sĩ, anh làm ơn phải cứu lấy đứa bé."
Mạnh Nhật Ngôn đưa mắt nhìn về phía người thanh niên trong bộ y phục của lính cứu hỏa, cả bàn tay cũng bị trầy xước khắp nơi liền sau đó gật đầu, giọng trấn an:
- "Anh yên tâm, cậu bé nhất định sẽ an toàn."
Dứt lời, Mạnh Nhật Ngôn bước vào bên trong. Cánh cửa phòng phẫu thuật cũng đóng sầm lại. Khoảng chừng nửa tiếng sau, người bên trong bước trở ra với gương mặt không cảm xúc khiến Phan Nhất ở ngoài này lo lắng mà chạy đến bên cạnh hỏi han:
- "Thế nào rồi? Cuộc phẫu thuật thuận lợi chứ?"
Nghe anh hỏi, Mạnh Nhật Ngôn khẽ gật đầu liền sau đó mĩm cười như báo rằng đứa bé đã qua cơn nguy kịch khiến Phan Nhất không kìm chế nổi vui mừng lập tức nhảy xổ ôm lấy người trước mặt, mĩm cười nói:
- "Tốt rồi, cảm ơn bác sĩ. Rất cảm ơn bác sĩ."
Nhận thấy hành động quá khích của mình, một lúc sau, Phan Nhất mới buông người trước mặt ra mà ngượng ngùng nói:
- "Xin lỗi, tôi...do tôi quá vui mừng mà thôi."
Mạnh Nhật Ngôn nhìn bảng tên của người đối diện, trầm giọng hỏi:
- "Cậu tên Phan Nhất à?"
- "Đúng vậy. Tôi tên Phan Nhất, chiến sĩ của đội phòng cháy chữa cháy quốc gia."
- "Chào cậu. Tôi là Mạnh Nhật Ngôn, bác sĩ phụ trách phẫu thuật cũng như người sáng lập bệnh viện này."
Cả hai người vui vẻ bắt tay nhau làm quen. Ngừng một lúc, ánh mắt Mạnh Nhật Ngôn khẽ nhíu lại. Anh nhìn vết thương trên tay của người trước mặt mà trầm giọng nói:
- "Trên tay cậu bị thương rồi. Mau vào bên trong phòng khám, tôi giúp cậu băng bó kẻo sau này bị nhiễm trùng."
Về phía Lam Di Tinh và Tống Khải Hoàn, sau khi xóa gỡ mọi hiểu lầm, hai người đã chính thức bước vào giai đoạn yêu đương. Hằng ngày, cứ khoảng vào giờ ăn trưa, anh vẫn đến đây phân phát thức ăn cho các bệnh nhân. Nhìn thấy cánh tay quen thuộc đang chìa về phía mình, Tống Khải Hoàn khẽ bật cười liền sau đó đặt hộp cơm lên tay người trước mặt, giọng cưng chiều nói:
- "Bác sĩ Lam ngày nào cũng giành lấy một phần cơm của bệnh nhân, không được đâu nhé."
Nghe anh nói thế, Lam Di Tinh khẽ bĩu môi liền tỏ ra giận dỗi mà trả hộp cơm về phía anh, giận hờn nói:
- "Vậy thì thôi."
Bất ngờ, anh nắm lấy tay cô mà kéo về phía mình liền sau đó lấy ra một phần cơm khác được chuẩn bị vô cùng chu đáo mà đặt lên tay cô, sau đó kề sát mặt người bên cạnh mà thỏ thẻ:
- "Bởi vì anh đã chuẩn bị phần đặc biệt cho người mà anh thương rồi. Nếu như cô ấy ăn lấy phần của bệnh nhân thì làm sao đủ sức ăn tiếp phần thức ăn này đây."
Dứt lời, Tống Khải Hoàn hôn lên má Lam Di Tinh khiến cô đỏ bừng mặt mà xấu hổ nói:
- "Tống Khải Hoàn, anh nên nhớ xung quanh mình vẫn còn nhiều ánh mắt lắm đấy."
Anh nhếch môi liền sau đó gian xảo đáp:
- "Khi yêu rồi anh chẳng còn thấy những người xung quanh, thay vào đó, anh chỉ nhìn thấy mỗi Lam Di Tinh này mà thôi."
Một người bệnh nhân đang đứng chờ đến lượt mình, thấy hai người trước mặt ngọt ngào mà bỗng ho một tiếng khiến Tống Khải Hoàn giật mình mà quay lại, sau đó nhìn anh nói:
- "E hèm, tới lượt tôi nhận cơm rồi. Hai người định cho tôi nhịn đói để ăn cẩu lương của anh với bác sĩ Lam sao."
Nghe thế, Tống Khải Hoàn liền nhìn sang Lam Di Tinh mà bật cười xấu hổ.