"Anh không biết dạy dỗ con gái mình ư?... Anh có biết rằng con gái anh trong lúc đang làm bài kiểm tra thì có một bạn nam trong lớp đã ném một bức thư tình vào người thỏ trắng! Thỏ trắng chỉ mới vài tuổi đầu, mà đã biết cách quyến rũ con trai rồi ư.. "
"Anh có muốn tôi nói một vài điều về gia đình anh không, những người có đôi mắt tinh tường mới có thể nhìn thấy!... Tôi thường xuyên gợi ý cho thỏ trắng là đề nghị anh chị tặng quà kính biếu tôi, nhưng lâu nay chẳng có gì, không phải vì gia đình nghèo sao??"
"... Anh thử nhìn xem bản thân của anh đi. Tám mươi phần trăm là một công nhân trên một công trường xây dựng...."
"Và anh cũng thấy con gái của anh, với danh tính như vậy của thỏ trắng... nếu không phải nể mặt Phó Thị trưởng thì chắc chắn tôi sẽ mời cô bé đó lên đây rồi."
"... Anh có nghĩ rằng những đứa trẻ bây giờ có kết quả học tố thì có thể thay đổi cuộc sống của mình trong tương lai không?... đây là thực tế của xã hội!"
Lời nói khó nghe của cô Nguỵ đã được phát ra từ chiếc túi ghi âm.
Thầy Vương vẫn lắng nghe với một nụ cười, nhưng càng nghe, khuôn mặt của thầy lại càng nhăn hơn.
Thầy Vương ngước sang nhìn cô Ngụy đang trông có vẻ lúng túng. Cuối cùng, ông Chu cũng nhấn nút dừng lại. Thầy Vương hỏi với giọng nói có chút kìm nén: "Anh Chu... Đây... những lời này chỉ là có thể trong lúc cô Nguỵ nóng giận nên mới nói những lời không hay với anh? "
"..." Cô Ngụy dường như người mất hồn trước mọi việc.
Thầy Vương nhìn vào phản ứng của cô Nguỵ, liền quay sang tìm cách nói chuyện với ông Chu: "Anh Chu, tôi chắc chắn sẽ điều tra vấn đề này. Tôi...... Tôi... Tôi thực sự không mong đợi cô Nguỵ sẽ nói những điều này... Đây là trường hợp... Anh cho tôi vài ngày, tôi chắc chắn sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng. "
Ông Chu mỉm cười rồi đứng dậy và phủi bụi trên người. Ông mỉm cười với thầy hiệu trưởng Vương:
"Ồ, nếu vậy thì tôi sẽ đợi kết quả từ anh."
"Vậy thì giờ chúng ta hãy đi thăm quan cơ sở vật chất trong trường của chúng tôi..." Thầy Vương tìm cách để đánh lạc hướng vấn đề.
"Thôi, nếu có dịp thì tôi sẽ về thăm trường mình sau." Ông Chu dường như không quan tâm.
"Còn vấn đề về yêu cầu đạt chuẩn trưởng tiểu học hàng đầu trong tỉnh..."
"Được rồi, vấn đề này tôi sẽ xem lại sau." Ông Chu quay lại nhìn thầy Vương rồi, sau đó nắm lấy tay thỏ trắng và nói lời tạm biệt với hiệu trưởng Vương: "Giờ người tôi vẫn còn ướt, tôi nghĩ tôi sẽ không thể tiếp tục công việc ở đây, giờ tôi phải nhanh chóng quay về để thay áo quần. "
"Vâng, vâng, anh nên nhanh chóng về nhà. Chứ để người ướt vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ của anh."
"Tôi đã đưa thỏ trắng về trước. Tôi nghĩ hôm nay tâm trạng của con gái tôi không được tốt lắm..."
"Phải rồi, anh quay về nhớ an ủi cháu bé. Thỏ trắng không có lỗi gì đâu ạ!", Thầy Vương gật đầu như một con gà.
"Được rồi vậy chúng tôi xin phép đi trước." Ông Chu vẫn lịch sự với thầy Vương. Ông nắm tay thỏ trắng đi thẳng ra ngoài cổng trường.
"Vâng! Anh Chu đi cẩn thận ạ!" Thầy Vương nhanh chóng đi theo họ, đưa họ đến cổng trường và nói rằng chắc chắn sẽ điều tra vấn đề này một cách nghiêm khắc, và sau đó để họ đi.
- -----------------
Trên đường về, Ông Chu nhìn thỏ trắng liên tục cúi đầu và không nói chuyện. Dường như ông Chu cũng hiểu được tâm trạng thỏ trắng phần nào.
Cô Nguỵ có thể nói những lời khó chịu như vậy khi đối mặt với một người lớn. Nhưng khi cô ấy nói như vậy với một đứa trẻ con thì thực sự cô ta không xứng làm giáo viên.