"Ồ... cái này..." Thỏ trắng ngập ngừng, rồi lắc đầu và nói: "Không, anh trả lại cho em tờ giấy ấy đi..."
"Oh..." Trịnh Thành Tử mắt lóe sau khi đọc lá thư do thỏ trắng viết rồi cậu chạm đầu của thỏ trắng, mỉm cười và nói: "Em thực sự đã tự viết lá thư này ư, điều này khiến anh ngạc nhiên lắm đấy "
"Cái đó..." Thỏ trắng chớp mắt và ngẩng mặt lên rồi nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt đầy hy vọng: "Anh thấy lá thư này viết có ổn không?"
Trịnh Thành Tử khẽ thở dài, rồi đưa tay chạm vào đầu thỏ trắng và khẽ mỉm cười: "Cũng được đấy!"
"Thật ư..." Thỏ trắng mỉm cười hạnh phúc vì cô nghĩ rằng ngay cả khi ca ca nước cam ca ngợi lá thư tình như vậy thì thế nào Trình Thơ cũng sẽ hài lòng.
Trịnh Thành Tử một lần nữa cúi đầu và đọc kỹ bức thư tình. Đây có phải là bức thư tình thứ ba được viết bởi thỏ trắng?
Trịnh Thành Tử nhớ lại những bức trước đây của thỏ trắng, bức đầu tiên là những hình ảnh xệch xoạc như một mớ bồng bông, còn lá thư thứ hai chính là do mẹ thỏ trắng viết trong khi thỏ trắng ngồi đọc một bài thơ về đồ ăn. Mặc dù, những lá thư ấy đọc rất khó hiểu và cũng không phải chính tay thỏ trắng viết nhưng Trịnh Thành Tử vẫn nhớ rõ trong tâm trí cậu.
Đọc xong lá thư thì Trịnh Thành Tử đưa tay ra và gấp bức thư tình một cách nghiêm túc. Cậu mỉm cười và nói: "Lá thư này là cho anh ư? Vậy giờ anh nhận nó luôn nhé..."
Khuôn mặt thỏ trắng đang nở một nụ cười tự mãn, khi nghe câu nói của ca ca nước cam thì gương mặt cô liền đóng băng.
"Ồ... này... này..." Thỏ trắng ngập ngừng nhìn lá thư tình đang nằm trong ngón tay của Trịnh Thành Tử. Thỏ trắng nói run rẩy: "Đây... đây là bức thư tình nhưng không dành cho ca ca nước cam... "
"..."
"..."
Cả căn phòng bỗng trở nên im bặt.
Thỏ trắng cúi đầu và cảm thấy rằng không khí xung quanh đột nhiên lắng xuống, thậm chí tiếng thở của thỏ trắng cũng có thể được nghe thấy rõ ràng.
Nụ cười của Trịnh Thành Tử trên môi cậu từ từ im bặt đi. Đôi mắt sâu của cậu nhìn thỏ trắng đang cúi đầu, giọng cậu chìm xuống: "Không phải cho anh à?"
"Ah..." thỏ trắng lo lắng nuốt nước bọt, hầu như không ngẩng đầu lên, rất rụt rè về phía Trịnh Thành Tử: "Vâng... cho một bạn học sinh mới trong lớp em."
"Bạn nam ư??"
"Hừm..."
Đôi mắt Trịnh Thành Tử nhìn chằm chằm vào thỏ trắng, và cậu không nói gì trong một thời gian dài.
Thỏ trắng chỉ cảm thấy rằng không khí xung quanh mình ngày càng lạnh hơn, và nó càng ngày càng trùng hơn hơn. Ngay cả ánh sáng trên mái nhà dường như tối hơn.
Sau một hồi im lặng, giọng nói trầm khàn của Trịnh Thành Tử vang lên bên tai: Em có thích cậu ấy không??
"À??" Thỏ trắng nheo mắt và ngước nhìn Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử cầm lá thư tình yêu trong tay, nhướng mày về phía thỏ trắng và hỏi lại: "Em có thích bạn nam mới của lớp em không??"
"Làm thế nào... làm thế nào mà có thể như vậy được!" thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử với ánh nhìn ngạc nhiên, cô nhanh chóng chối bỏ và nói: "Em không thích cậu ấy, nhưng lát thư này là do Trình Thơ nhờ em viết để Trình Thơ gửi cho cậu ấy!"
"..."
"..."
Dường như không có âm thanh trong phòng.
Chỉ lần này, thỏ trắng cảm thấy rằng áp lực xung quanh mình dường như đang dần tăng lên, và ánh sáng trên đỉnh đầu dường như trở lại độ sáng ban đầu.
"À..." Giọng nói của Trịnh Thành Tử mặc dù có phần nhẹ nhõm hơn, nhưng cậu cầm lấy lá thư trong tay mình rồi đặt nó trong ngăn kéo bàn làm việc ở phía dưới, nhẹ nhàng nói: " Vậy thì em hãy để Trình Thơ tự viết đi, anh sẽ tịch thu bức thư tình này. "