Vẫn Luôn Thích Em

Chương 169: Cảm lạnh (2)



Translator: Waveliterature Vietnam

Những con cơn gió thổi nhẹ khiến không gian hiu quạnh hơn, nhưng không khỏi khiến cả hai lạnh cả người.

Sáng sớm hôm sau.

Thỏ trắng đến lớp sớm và đợi Trình Thơ đi qua.

Lúc nầy thì vẫn chưa có ai đến trong lớp học. Thỏ trắng ngồi lặng lẽ trên ghế, tay chống cằm t và nhìn chằm chằm vào cửa lớp, chờ đợi hình bóng của Trình Thơ xuất hiện.

Tuy nhiên, sau vài phút, đó là Sách Đồng Học.

Sách Đồng Học vừa bước vào lớp và thấy thỏ trắng đã ngồi vào chỗ của mình. Rõ ràng hằng ngày Sách Đồng Học đều tới sớm nhất lớp sao. Sau đó, cậu xách túi và đi đến chỗ ngồi của mình. Cậu hướng về phía thỏ trắng và ngồi xuống.

Thỏ trắng quay đầu lại và nhìn Sách Đồng Học với một cái nhìn khó hiểu. Thỏ trắng thắc mắc hỏi cậu bạn: "Sách Đồng Học, sao cậu đến sớm mỗi ngày vậy?"

"Có thật là sớm nhất đâu?" Sách Đồng Học ngước nhìn thỏ trắng và thản nhiên nói: "Chẳng phải cậu có đến sớm hơn tớ đấy chứ?"

"Ồ..." Thỏ trắng thở dài chỉ đáp trả lời ngắn gọn.

Sách Đồng Học nhìn chằm chằm vào thỏ trắng một lúc rồi đột nhiên nói: "Cậu có chuyện gì không vui à?"

"Hả?" Thỏ trắng giật mình và nhìn Sách Đồng Học, vươn ra và chạm vào mặt mình: "Sao cậu có thể biết tớ không vui được chứ?"

"Chà, thì nhìn vào nét mặt cậu là tớ biết cậu có chuyện không vui rồi mà." Sách Đồng Học gật đầu và tiếp tục: "Điều gì khiến cậu không vui vậy chứ?"

"Đó cũng chỉ là vấn đề..." Thỏ trắng tiếp tục thở dài: "Tớ chỉ cảm thấy rằng mình đang phát triển quá chậm, tớ muốn sớm trở thành người lớn."

Sách Đồng Học nhìn chằm chằm vào thỏ trắng lâu rồi nửa lúng túng và nói: "Tớ cũng thích thành người lớn thật nhanh?"

"Thật không?"

Thỏ trắng nhìn Sách Đồng Học với vẻ mặt kinh ngạc, điều này cũng có thể được nhìn thấy.

Sách Đồng Học cúi xuống lấy cuốn sách từ trong túi: "Thì tớ cũng giống cậu thôi mà có sao đâu, nhưng dù sao thì cậu sẽ luôn lớn lên."

"Nhưng tớ..." Khi thỏ trắng muốn tiếp tục nói gì đó, giọng nói của Trình Thơ đột nhiên phát ra từ cửa lớp: "Này thỏ trắng, sao hôm nay cậu tới sớm vậy chứ?"

Thỏ trắng quay đầu lại và thấy Trình Thơ bước vào với chiếc cặp trên vai.

"Trình Thơ, tớ có chuyện muốn nói với cậu!" Thỏ trắng vẫy tay với Trình Thơ, nhìn cô bước đến bên mình rồi vội vàng trừng mắt và giữ chặt cánh tay cô: "Trình Thơ này, cậu phải suy nghĩ thật kỹ về việc lá thư mà chú của cậu viết cho cậu, lá thư ấy cậu không thể gửi nó đi. "

"Nhưng tại sao chứ?" Trình Thơ nhìn thỏ trắng với ánh mắt khó hiểu. Cô lấy chiếc cặp trên vai và đặt nó lên bàn rồi ngồi cạnh thỏ trắng và thì thầm: "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra nữa hả? "

"Chà..." Thỏ trắng gật đầu. "Tớ nghĩ dù sao cậu cũng sẽ bị chú của cậu đọ sức."

"Ồ, không." Trình Thơ mỉm cười và vẫy tay: "Sau khi cậu rời khỏi nhà tớ thì tớ đã nghiên cứu nó nhiều lần, và thực sự không có vấn đề gì!"

"Nhưng..." Thỏ trắng vẫn không thoải mái. Sau tất cả, chính Trịnh Thành Tử thừa nhận rằng cậu muốn đọ sức với Trình Thơ một lần nữa.

"Hãy bình tĩnh nào thỏ trắng, nếu chú ấy ta lại chọc tớ thì tớ sẽ tiếp tục bắt cóc vợ chú ấy." Trình Thơ thề.

"Bắt cóc gì nữa chứ? Cậu hoàn toàn không thể đe dọa chú của cậu đâu..." Thỏ trắng nhìn Trình Thơ với gương mặt lo lắng và không nói gì.

"Rồi tớ biết rồi." Trình Thơ mỉm cười và không tiếp tục nói. Thay vào đó, cô rút ra một phong bì màu hồng từ túi của mình và nói với thỏ trắng: "Tớ sẽ gửi nó nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.