Vẫn Luôn Thích Em

Chương 39: Em muốn lớn lên thật nhanh (4)



"Không! Không chịu đâu! Thỏ trắng phải đi cùng ca ca nước cam!" Thỏ trắng tiếp tục nhõng nhẽo và lớn tiếng với thầy Triệu.

"Thôi được rồi... chú sẽ đưa cháu đến chỗ ca ca nước cam của cháu..." Thầy Triệu nhìn có nhiều phụ huynh đang tiến vào khán đài, buộc phải đồng ý cho thỏ trắng đi theo Trình Thành Tử ra phía sau cánh gà.

Sau những giây phút vật lộn với thầy Triệu, thỏ trắng lẳng lặng nắm tay thầy để đi ra phía sau sân khấu để theo dõi Trình Thành Tử.

Trong hậu trường của sân khấu, các bạn học sinh đang đứng trò chuyện với nhau để đợi đến lượt đi ra biểu diễn, một số bạn cùng tập lời hát với nhau, có một vài bạn ôn lại những động tác nhảy đã tập.

Thầy Triệu đưa thỏ trắng đi qua các bạn học sinh rồi dẫn cô bé về phía Trình Thành Tử.

Các bạn học sinh thấy thầy Triệu liền mỉm cười và lễ phép chào thầy.

Thầy Triệu gật đầu mỉm cười đáp lại.

Bởi vì Trình Thành Tử đứng ở xa mà thỏ trắng lại quá thấp nên thật khó cho cô bé để nhìn thấy Trình Thành Tử. Khi thỏ trắng đang chuẩn bị chạy về phía Trình Thành Tử thì đột nhiên xuất hiện một cô gái mặc chiếc váy khiêu vũ màu trắng đứng trước và nói chuyện với Trình Thành Tử.

"Cái này... Trình Thành Tử... Cái này là dành cho cậu..." Đích Thi Vũ mặc một chiếc váy khiêu vũ màu trắng nhìn Trình Thành Tử với vẻ mặt ngại ngùng, đưa một chiếc kẹo bông cho cậu.

"Kẹo bông ư?" Trình Thành Tử hơi nhíu mày bởi vì chỉ có thỏ trắng mới thích kẹo bông mà thôi.

"À... tớ đã chuẩn bị kẹo bông cho những bạn cùng lớp mà tối nay lên sân khấu biểu diễn. Mọi người đều có như nhau." Đích Thi Vũ bối rối khi nhìn Trình Thành Tử, và chỉ vào một vài bạn đứng quanh đó: "Tớ đã đưa cho các bạn kia, tớ không phải chuẩn bị đặc biệt cho cậu đâu. "

Đôi mắt của Trình Thành Tử đảo một vòng xung quanh để chắc chắn rằng các bạn khác đều được nhận kẹo bông như cậu.

"Tớ cảm ơn nhé." Trình Thành Tử đưa tay cầm chiếc kẹo bông và lịch sự cảm ơn Đích Thi Vũ.

"Không cần cảm ơn tớ đâu... mà lát chúc cậu biểu diễn thật tốt nhé!" Đích Thi Vũ cảm thấy đầu ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay của Trình Thành Tử, và không thể không đỏ mặt.

"Ừ." Trình Thành Tử khẽ gật đầu.

"Và..." Khi Đích Thi Vũ chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên một cô bé nhỏ nhắn mang bộ quần áo màu hồng xuất hiện trước mặt Trình Thành Tử và Đích Thi Vũ, sau đó nhanh chóng chạy thẳng đến vòng tay của Trình Thành Tử: "Ca ca nước cam!"

Trình Thành Tử nhìn xuống thì thấy thỏ trắng đang đứng gọn vòng tay của mình. Biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt cậu ấy ngay lập tức trở nên dịu dàng. "Làm thế nào mà em có thể vào được đây vậy?

Vậy còn thầy Triệu đâu rồi?"

"Thầy ấy đang ở đằng kia." Thỏ trắng quay đầu lại và chỉ vào thầy Triệu đứng không xa phía sau mình.

Thầy Triệu đứng cách họ không xa và gật đầu về phía Trình Thành Tử.

"Giờ anh chuẩn bị vào buổi biểu diễn rồi. Em cùng với thầy Triệu kiếm chỗ ngồi để xem anh biểu diễn nhé. Khi nào anh biểu diễn xong thì anh sẽ chạy đến chỗ của em nhé!" Trình Thành Tử ngồi xổm xuống và vuốt đầu thỏ trắng rồi thì thầm với thỏ trắng.

Đích Thi Vũ đứng cạnh anh và nhìn đôi má ửng hồng đẹp trai của Trình Thành Tử, lộ ra vẻ dịu dàng mà cô chưa từng được thấy trước đây của người mà cô có cảm tình. Mặc dù cảm thấy trong người có chút gì đó không vui, nhưng Đích Thi Vũ vẫn hỏi thăm về thỏ trắng với Trình Thành Tử: "Trình Thành Tử... Đây... đây là em gái của cậu à? Cô ấy trông thật dễ thương! "

Đích Thi Vũ cúi xuống rồi lấy ra một viên kẹo từ trong túi của mình và đưa nó cho thỏ trắng. Đích Thi Vũ mỉm cười với thỏ trắng và nói: "Chiếc kẹo này chị tặng cho em nhé."

"Em cảm ơn chị." Thỏ trắng nhanh chóng cầm lấy viên kẹo từ tay của Đích Thi Vũ và trả lời đầy ngọt ngào.

"Chà, Trình Thành Tử trông thật giống anh trai của em." Đích Thi Vũ nói giọng không thoải mái với thỏ trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.