Những người này đều là công nhân viên mà sau này Tencent tuyển vào, vì vậy Lý Thần đều không biết.
Tencent vừa xảy ra chuyện, vì vậy công việc hiện tại của mỗi người đều hết sức bận rộn.
Quá trình trao đổi hội thoại và công việc vô cùng rộn ràng, cao trào.
Lý Thần cảm thấy vô cùng hài lòng với sức sống của Tencent.
“Đường Tuấn, công ty giao cho anh quản lý tốt thật đấy”, Lý Thần cười và nói với Đường Tuấn.
Đường Tuấn nói với vẻ khiêm tốn: “Tôi cũng chỉ góp ý một kết cấu đại khái thôi, không thể phủ nhận mỗi một người trong đội ngũ sáng tạo của Tencent đều tài hoa, phần lớn là do công lao của bọn họ”.
Lý Thần gật đầu nói: “Sau này, anh sẽ quay về tổng bộ Thần Thanh, giờ sắp xếp anh ở đây cũng là để những con chim non nhanh chóng quen với cách quản lý hiện đại hóa của công ty.
Xem ra tiến hành rất thuận lợi nhỉ”.
Sau đó, Lý Thần đẩy cửa phòng họp và bước vào.
Trong phòng họp.
Trương Chi Đông nằm dài ra ngủ, nhất là Tăng Lợi Khánh còn ngáy vang trời.
Cái đội ngũ chẳng ra làm sao này chính là hạt nhân của tập đoàn Tencent
Cũng chính vì họ mà Tencent mới có thể đạt được tới bước này.
Lý Thần cảm thán, bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, đúng là sự thành công của họ không phải là không có lý do.
“Tối qua mọi người làm thâu đêm, vừa mới ngủ chưa được bao lâu”, Mã Hoa Đằng bước tới khẽ nói.
“Để bọn họ nghỉ ngơi đi, chúng ta tới phòng làm việc nói chuyện”.
Lý Thần vừa nói vừa đi ra khỏi phòng họp, phía sau là Mã Hoa Đằng,Đường Tuấn và Từ Thần Dạ với vẻ tỉnh táo.
Dù là người có chức vụ cao nhất nhưng phòng làm việc của Mã Hoa Đằng lại đơn sơ nhất.
Một căn phòng nhỏ dùng gỗ phân cách, một bàn làm việc, một chiếc điện thoại và một kệ sách, còn thêm mấy chiếc ghế sô pha.
Chỉ vậy mà thôi.
“Đơn giản một chút, dù sao giờ công ty khoản nào cũng cần dùng tiền”, Mã Hoa Đằng rót cho Lý Thần một cốc nước và nói với vẻ ngượng ngùng.
Lý Thần cười nói: “Chính vì thế nên tôi mới yên tâm đầu tư tiền cho mọi người.
Từ sự khổ cực ngày hôm nay, tôi có thể nhìn thấy tương lại rạng ngời rồi”.
Mã Hoa Đằng gật đầu, vui mừng khi suy nghĩ của mình nhận được sự thừa nhận của Lý Thần.
“Mặc dù chuyện lần này đã vượt qua nhưng thực ra chủ yếu vẫn là phía bên Sina tạm dừng tấn công.
Nếu không, có khi giờ vẫn chưa thể phục hồi được”.
Sắc mặt Mã Hoa Đằng hơi sầm xuống.
Bọn họ đã hơn ba mươi tiếng chưa ngủ mà không hề thấy buồn ngủ, chỉ có sự uất ức và phẫn nộ mà thôi.
“Chúng ta còn yếu quá, với những đòn tấn công vô liêm sỉ của Sina thì chúng ta hầu như không có năng lực đối kháng lại!”
“Tổn thất hiện tại thế nào rồi?”, Lý Thần hỏi.
Mã Hoa Đằng sầm mặt nói: “Về vấn đề tiền bạc, tổn thất trực tiếp một triệu tệ, quan trọng hơn là tổn thất về user, lượng user đã giảm đi 1/3 lận!”
Lý Thần gật đầu, kinh doanh mạng quan trọng nhất là số lượng user, user thất thoát thì còn đáng sợ hơn cả thất thoát tiền bạc..