Ngô Hồng Hà nhận được sự đồng ý của anh trai, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hung hãn và gớm ghiếc, cúp điện thoại, anh ta lái xe quay về nhà.
…
Hai ngày tiếp theo, hai anh em nhà họ Vương phối hợp với Lý Thần để hoàn thành các thủ tục chuyển nhượng toàn bộ công ty một các nhanh nhất có thể.
Sau khi hoàn thành xong thủ tục cuối cùng, hai anh em nhà họ Vương cũng không kịp nói nhiều lời, vội vàng đưa vợ con ra nước ngoài.
Có lẽ cũng phải xem tình hình thế nào.
Nếu như Lý Thần có thể chống trả được sự trả thù của Lý Thần, họ có thể quay trở lại, còn nếu như không chống đỡ được thì có lẽ họ sẽ không bao giờ về nước nữa.
Lý Thần không có ý kiến gì về chuyện này.
Mặc dù sau này hai anh em nhà họ Vương cũng được coi là những nhân tài trong ngành giải trí, nhưng họ cũng không thể ở lại công ty giúp đỡ cho anh.
Tìm người khác là được.
Một thanh niên cao lớn, khí chất bất phàm khìn thấy hai anh em nhà họ Hoắc đi ra khỏi cửa an ninh, ánh mắt sáng ngời, vội vàng dẫn em trai mình tới chào hỏi.
“Anh Hoắc, chào anh, tôi là Ngô Giang Hải, là người nhà họ Ngô trước đây đã từng liên lạc với anh rồi đấy”.
Ngô Giang Hải cung kính đi tới trước mặt Hoắc Hoàn Vũ, cúi người kính cẩn nói.
Đây là cháu trưởng đời thứ ba của nhà họ Hoắc, tương lai sẽ kế thừa gia sản nhà họ Hoắc.
Mặc dù Ngô Giang Hải cũng là người thừa kế của nhà họ Ngô ở Yến Kinh, nhưng cho dù là cả nhà họ Ngô hay bản thân Ngô Giang Hải thì hoàn toàn không thể nào so sánh được với Hoắc Hoàn Vũ.
Ông cụ nhà họ Hoắc là nhân vật tầm cỡ vô cùng, mà ông cụ nhà họ Ngô của hắn thì kém xa rất nhiều.
Dựa theo thân phận của hắn, lần này Ngô Giang Hải còn không có tư cách để tới đón Hoắc Hoàn Vũ.
Nhưng Ngô Giang Hải cũng là một người mưu mô và tham vọng, lần này hắn đã bỏ ra một cái giá không nhỏ để đổi được cơ hội như này, thậm chí còn dắt theo cả em ruột mình theo.
Với mục đích cố gắng hết sức để lại ấn tượng tốt trước mặt Hoắc Hoàn Vũ.
Sau khi nói xong, Ngô Giang Hải đợi một lúc lâu nhưng không thấy đáp lại liền nghi hoặc ngẩng đầu lên, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hoắc Hoàn Vũ vang lên: “Nhìn cái đéo gì thế? Còn dám dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn em gái tôi, tôi móc mắt anh ra đấy!”
“Lần này chúng ta đến Yến Kinh là lần đầu bố giao việc chính cho anh làm, hơn nữa còn là dự án Thế Vận Hội quan trọng như vậy, nói thế nào thì anh cũng phải đàm phán ổn thỏa”.
Hoắc An Lan thấy Hoắc Hoàn Vũ cao hứng như vậy liến công kích: “Bố chỉ bảo anh tới đàm phán sơ bộ thôi, bây giờ Yến Kinh vừa đấu thầu thành công Thế Vận Hội, việc xây dựng làng Thế Vận Hội còn đang trên văn bản, anh nghĩ mình được việc thế cơ à?”
Hoắc Hoàn Vũ khó chịu nói: “Vì vậy anh mới phải phát huy tác dụng của mình… Biết em nóng lòng muốn chạy tới cho Lý Thần một bất ngờ rồi, được rồi được rồi, đừng có trừng mắt nhìn anh.
Em tưởng anh và bố không biết ý định lần này em cứ đòi tới đây là gì sao?”
“Sau khi kết thúc công việc ở đây, chúng ta sẽ lập tức đi tìm Lý Thần, cho anh ấy một bất ngờ, được không?”
Hoắc An Lan hừ nhẹ một cái, không thèm phí nước bọt với Hoắc Hoàn Vũ, quay đầu đi ra phía ngoài sân bay.
Hoắc Hoàn Vũ ngáp một cái, uể oải đi theo phía sau, lắc lư từng bước một, giống như một ông già bảy mươi vừa xuống máy bay vậy.
Hai anh em bước ra khỏi sân bay, có người nhận được tin đã đứng chờ sẵn.
Trên đời này, chỉ cần có tiền, nhân tài sẽ làm việc bán mạng cho mình thôi.
Trong hai ngày qua, đám người Mã Hoa Đằng cũng đã quay trở lại Thâm Thành, trong khi Lý Thần đang bận rộn sắp xếp lại nội bộ của Hoa Nghị Huynh Đệ.
Hoa Nghị Huynh Đệ dễ sắp xếp hơn Sina nhiều, dù sao anh em nhà họ Vương cũng là tự nguyện bán công ty, các lãnh đạo cấp cao cũng đã có dự tính trong lòng, vì vậy đều cam tâm tình nguyện tiếp tục làm việc cho Lý Thần.
Lý Thần không vội vàng điều chỉnh vị trí lãnh đạo của Hoa Nghị Huynh Đệ, anh chưa hiểu rõ về năng lực và tính cách của những người này, vì vậy anh dự định quan sát một thời gian.
Lúc này tại sân bay quốc tế Yến Kinh, một chiếc máy bay từ từ hạ cánh.
Hoắc Hoàn Vũ nhảy xuống máy bay, duỗi người hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ cảm thán: “Không khí bên ngoài tốt thật, chiếc máy bay suýt khiến anh ngạt thở luôn”.
Phía sau Hoắc Hoàn Vũ là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành Hoắc An Lan, cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ rất rực rỡ.
Hoắc An Lan đeo kính râm để tránh ánh nắng gay gắt, cô ấy nhìn Hoắc Hoàn Vũ vẫn đang tràn đầy sức sống nhảy tưng tưng nói: “Nói rồi đấy, ở Yến Kinh ba ngày”.
Hoắc Hoàn Vũ hậm hực nói: “Biết rồi, biết rồi, càm ràm suốt cả đoạn đường không mệt à?”.