Cả phòng bao chìm im lặng, lúc này dường như không khí đã đông cứng lại!
Bầu không khí ở hiện trường kỳ quái đến cực điểm!
Hai anh em Ngô Giang Hải và Ngô Hồng Hà bị đánh cho ngây người, một lúc sau mới phản ứng lại.
Lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng biết rằng Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần đã quen biết nhau từ rất lâu rồi!
Không những quen biết mà mối quan hệ cũng rất khác thường.
Nếu không với tính khí của Hoắc Hoàn Vũ sẽ nói ra lời bảo Lý Thần đừng trách anh ta sao?
Cả người Ngô Giang Hải run lên, hắn và em trai mình rốt cuộc đã chọc giận vào ác ma như thế nào mà đến cả Hoắc Hoàn Vũ cũng để ý đến suy nghĩ vả cảm xúc của anh ta?
“Anh… anh Hoắc, anh…”
Lý Thần cười nói: “Đừng có nghe anh ấy nói linh tinh, tôi chỉ là một kẻ không biết trời cao đất dày thôi.
Không phải các anh muốn phong sát công ty của tôi, phá hoại gia đình Diêu Chí Quân sao? Tiếp tục đi”.
Ngô Giang Hải rùng mình, lén liếc nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hoắc Hoàn Vũ một cái, nỗi sợ hãi cùng lo lắng trong lòng đã dâng lên đến cực điểm.
“Anh rốt cuộc là ai?”
Ngô Giang Hải nén cú sốc và sự phẫn nộ của mình, hỏi một câu.
Lúc này, hắn không buồn quan tâm vết thương trên mặt nữa, chỉ muốn làm rõ thân phận thật sự của Lý Thần.
Ngô Giang Hải cũng nhìn Lý Thần bằng ánh mắt run sợ.
Loại cảm giác đó, giống như rõ ràng là một con kiến đã bị mình bóp nát trong lòng bàn tay đột nhiên lại hóa thành rồng, bay vút lên bầu trời.
Khoảng cách quá lớn giữa trước và sau sự thay đổi này, ai mà chịu đựng được chứ.
“Tôi là ai quan trọng sao?”, Lý Thần lạnh nhạt nói.
Hoắc Hoàn Vũ cong môi, quay đầu lại nói với Lý Thần: “Lãng phí thời gian với hai tên rác rưởi này làm gì, anh là ai bọn chúng có hiểu được cứt! Hai thằng nhãi ranh này cứ trực tiếp đánh chết là được rồi!”
Không phải anh ta chỉ là một doanh nhân với vài đồng tiền rách sao?
“Đúng là hai thằng chó má”, Hoắc Hoàn Vũ cười khẩy một tiếng: “Chúng mày cũng không dùng cái não chó của mình mà suy nghĩ, thật sự có bản lĩnh hay không, xem xem anh ấy mới bao nhiêu tuổi mà đã có nhiều tiền như vậy?”
“Chúng mày ngày nào cũng ỷ vào cái mác con cháu của đại viện, ra vẻ oai phong lẫm liệt lắm, nhưng trong túi chúng mày có mấy đồng xu có thể so bì được với anh ấy? Trong lòng không tự có tính toán sao?”
Lời của Hoắc Hoàn Vũ khiến tim của Ngô Hồng Hà và Ngô Giang Hải đập loạn xạ.
Đúng vậy, nếu như thật sự không có bản lĩnh, làm sao có thể bỏ ra 600 triệu để mua lại Hoa Nghị Huynh Đệ khi tuổi còn trẻ như vậy?
Điểm này trước đây cả hai người đều đã bỏ qua.
Lý Thần cười nói: “Đừng có nghe anh ấy nói linh tinh, tôi chỉ là một kẻ không biết trời cao đất dày thôi.
Không phải các anh muốn phong sát công ty của tôi, phá hoại gia đình Diêu Chí Quân sao? Tiếp tục đi”.
Ngô Giang Hải rùng mình, lén liếc nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hoắc Hoàn Vũ một cái, nỗi sợ hãi cùng lo lắng trong lòng đã dâng lên đến cực điểm.
“Anh rốt cuộc là ai?”
Ngô Giang Hải nén cú sốc và sự phẫn nộ của mình, hỏi một câu.
Lúc này, hắn không buồn quan tâm vết thương trên mặt nữa, chỉ muốn làm rõ thân phận thật sự của Lý Thần.
Ngô Giang Hải cũng nhìn Lý Thần bằng ánh mắt run sợ.
Loại cảm giác đó, giống như rõ ràng là một con kiến đã bị mình bóp nát trong lòng bàn tay đột nhiên lại hóa thành rồng, bay vút lên bầu trời.
Khoảng cách quá lớn giữa trước và sau sự thay đổi này, ai mà chịu đựng được chứ.
“Tôi là ai quan trọng sao?”, Lý Thần lạnh nhạt nói.
Hoắc Hoàn Vũ cong môi, quay đầu lại nói với Lý Thần: “Lãng phí thời gian với hai tên rác rưởi này làm gì, anh là ai bọn chúng có hiểu được cứt! Hai thằng nhãi ranh này cứ trực tiếp đánh chết là được rồi!”.