Lâm Lang Thiên thái mặt, hắn không ngờ, từ miệng người bố đáng kính như bố mình lại nghe được lời đánh giá hết sức cao dành cho Lý Thần như vậy.
“Anh Lâm, bên ngoài có một cô gái tên là Quan Lâm Lâm nói muốn gặp anh”.
Advertisement
Một người đàn ông bước vào phòng Vip, cung kính nói với Lâm Lang Thiên.
Lâm Lang Thiên chau mày, cảm thấy khó chịu.
Hắn thật sự không có tâm trạng dây dưa với phụ nữ vào lúc này.
Advertisement
“Đi đi, bọn họ có thế lực trong giới thương nhân, vẫn còn có tác dụng với chúng ta”, Lâm Chính Bân nói với Lâm Lang Thiên.
Lâm Lang Thiên trầm mặt gật đầu rồi đi ra ngoài.
Đi tới trước mặt Quân Lâm Lâm, Lâm Lang Thiên đã đổi sang một nụ cười nhã nhặn.
“Lâm Lâm, có việc gì không?”
Lâm Lang Thiên hỏi với vẻ vô hại.
Quân Lâm Lâm vốn đang sợ hãi bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều khi nhìn thấy Lâm Lang Thiên.
Theo cô ta thấy, trên đời này không có chuyện gì mà Lâm Lang Thiên không xử lý được, hắn không được thì vẫn còn nhà họ Lâm ở đó.
Ai dám đắc tội với nhà họ Lâm chứ.
“Lang Thiên, nghe nói, nhà họ Hoắc trong tứ đại gia tộc của Hông Kông cũng tới, có thật không?”, Quan Lâm Lâm hỏi.
Lâm Lâm nheo mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao Lâm Lâm lại biết?”
Quan Lâm Lâm tái mặt, nói: "Vừa rồi em và anh họ vừa gặp một người tự xưng là người nhà họ Hoắc, bọn em…”
Quan Lâm Lâm chưa dứt lời thì Lâm Lang Thiên đã cắt ngang: “Mọi người đã xảy ra xung đột gì vậy?”
Người đàn ông của nhà họ Hoắc, chỉ có ông cụ Hoắc, Hoắc Chấn Châu và Hoắc Hoàn Vũ.
Ông cụ và Hoắc Chấn Châu sao có thể xảy ra cái gì với loại đẳng cấp như Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm chứ. Khả năng duy nhất chính là Hoắc Hoàn Vũ.
Với tính khí của Hoắc Hoàn Vũ thì…
Lâm Lang Thiên nghiến răng, nếu thật sự không phải vì đấu không nổi thì hắn muốn dóc xương cái thằng họ Hoắc đó từ lâu rồi. Nhưng thực tế là hắn bất lực, và nhà họ Lâm cũng không có được cái bản lĩnh đó.
Quan Lâm Lâm nghiến răng gật đầu.
“Cái kẻ họ Hoắc đó thật sự quá ngạo mạn, anh họ em không chịu nổi nên đã chửi anh ta vài câu, anh ta thật sự là người của nhà họ Hoắc à?”, Quan Lâm Lâm hỏi.
Sau đó, Quan Lâm Lâm lập tức cầu xin và lôi ống tay áo của Lâm Lang Thiên: “Lang Thiên, anh nhất định phải giúp em và anh họ em. Tên họ Hoắc đó nói muốn bán em sang châu Phi, để anh họ em làm "bóng", anh thấy có phải là đang đùa không”.
Lâm Lang Thiên chán cái vẻ nũng nịu giả tạo của Quân Lâm Lâm, tức giận gạt tay cô ta ra, chỉ vào mặt và mắng: “Mẹ kiếp, cô đúng là đồ ngốc, cô tưởng các cô lợi hại lắm chắc? Ngày ngày gây sự, còn định bắt tôi chùi đít cho đấy à?”
“Mẹ kiếp, các người có biết Hoắc Hoàn Vũ là ai không, là một thằng điên, ai mà gây sự với hắn đều có kết cục chẳng tốt đẹp gì, cô tưởng tôi giỏi giang đến vậy sao?”
“Đừng nói là tôi có xử lý được không, cho dù có thể thì tôi cũng còn lâu mới làm. Mẹ kiếp, tôi còn một đống rắc rối kia kìa, các người còn đổ thêm vào à? Cút!”
Lâm Lang Thiên chửi xong thì quay đầu đi vào trong phòng.
Quan Lâm Lâm đứng ngây như phỗng.
Cô ta không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, khuôn mặt trở nên tái mét.
Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, chẳng nghĩ được gì nhiều, chỉ vội vàng kéo Lâm Lang Thiên, khóc lóc cầu xin: “Lang Thiên, anh nhất định phải giúp em, bọn em thật sự không biết thân phận của anh ta, đâu có biết là sẽ thành ra như vậy?”
“Anh giúp em, anh muốn thế nào cũng được.
Nghe thấy vậy, Lâm Lang Thiên trở nên trầm mạc.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn biết rõ Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ đại diện cho thế lực nào, và đó chính là điều mà gia tộc của hắn đang cần.
Và hắn cũng cảm thấy có hứng thú với con người Lâm Lâm
Nếu để mất như thế thì những chuyện trước đây đều công cốc, để lãng phí thì đúng là đáng tiếc.