*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người hối hận không kịp. Đúng là trước đó phải xử lý xong đầu mối và vết tích để lại ở quán bar rồi mới đúng.
“Mẹ kiếp mày nói linh tinh cái gì vậy!”
Nhan Hạ phản ứng lại, chỉ vào kẻ đó và chửi bới: “Tao thấy mày điên rồi, hay là chán sống rồi? Dám tát nước bẩn lên người tao?”
Advertisement
Chu Khê bị Nhan Hạ nói như vậy thì lộ vẻ sợ hãi. Nhưng lúc này, đối diện với Hoắc Hoàn Vũ, rõ ràng là hắn biết Hoắc Hoàn Vũ còn đáng sợ hơn.
Thế là Chu Khê nghiến răng nói: “Nhan Hạ, anh đừng trách anh em bán đứng anh. Tôi đã hỏi các người, có cần tôi bỏ đi một thời gian, các người tiếc rẻ một trăm nghìn tệ không đưa cho tôi, giờ bị bắt, tôi chẳng có gì để nói, dù sao chuyện này cũng là do các người sai tôi làm".
Advertisement
Nhan Hạ tái mặt, tức tới mức muốn nôn ra máu.
Đúng là trước đó Chu Khê có hỏi anh ta có cần đi nơi khác để tránh sóng gió không, và khi đi thì cần một trăm nghìn tệ để ổn định.
Nhan Hạ cho rằng Chu Khê cố tình gây chuyện với mình, nghĩ tới việc còn có Lâm Lang Thiên chống lưng nên chẳng buồn quan tâm tới lời hắn nói.
Nào ngờ bây giờ, hắn đã để cho Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần bắt được.
Lúc này, Nhan Hạ chỉ cảm thấy vừa tức vừa ảo não và cả lúng túng.
“Mẹ kiếp, câm mồm cho tao”
Thấy sự việc đã hoàn toàn bại lộ, Nhan Hạ cũng quyết tâm chơi đến cùng. Anh ta ngửa cổ cười lạnh lùng và nhìn Lý Thần cùng Hoắc Hoàn Vũ, nói lớn: “Tao đã dùng thủ đoạn đó đấy, làm sao? Giờ sự việc đã xong, các người có tức chết cũng vô ích thôi!”
“Ngược lại, tao rất thích nhìn thấy các người bùng nổ như sét đánh nhưng lại không dám làm gì tao đấy, hahaha!”
“Ai bảo cái kẻ họ Hoắc kia ngu ngốc như vậy! Mới dùng có chút thủ đoạn, tìm hai đứa đàn bà mà hắn đã cắn câu rồi. Với đức hạnh như vậy mà cho rằng mình thật sự lợi hại sao? Tao nói cho kẻ họ Hoắc kia biết nhé, nếu không phải vì Hoắc gia, với vẻ bất tài của mày thì sớm muốn gì cũng bị người ta chơi chết mà thôi!”
Nhan Hạ nói xong bèn chỉ vào Lý Thần, cười lạnh lùng: “Còn mày cũng vậy, đừng tưởng rằng mày là kẻ vô pháp vô thiên, trên đời này nhưng người mạnh hơn mày còn nhiều lắm, chút bản lĩnh cỏn con của mày đã là gì?”
“Tưởng rằng tự mình tổ chức được một buổi tiệc thì ngầu lắm chắc? Mẹ kiếp, những ông lớn trong buổi tiệc đó đều nhắm vào phía trên, mày tưởng mày có thể diện đến đâu? Giả báo giả hổ! Giờ ông nói cho mà biết, Lý Thần, trong mắt tao, mày là …đống phân!”
Nhan Hạ nói xong thì cảm thấy sung sướng vô cùng. Sự uất ức dồn nén trong một thời gian dài cuối cùng cũng đã được phát ti3t ra ngoài.
Anh ta chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều khẽ lâng lâng, sung sướng tới mức không chịu được!
Khi mà anh ta đang tận thưởng sắc mặt khó coi của Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần thì bỗng nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Quan Lâm Lâm vang lên. Khi anh ta còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì đã thấy một nắm đấm giáng xuống mặt mình.
Một cú đấm khiến Nhan Hạ ngã lăn ra đất. Hoắc Hoàn Vũ chạy tới đạp mấy đạp lên người anh ta.
Hoắc Hoàn Vũ với khuôn mặt tái mét thật sự đã nổi giận. Dường như chỉ