Nhưng Tiểu Phi đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức giơ tay lên bóp chặt cằm của Tô Vãn Thanh, khiến cô không thể khép miệng được.
“Muốn chết sao? Đừng hòng!”
Nhan Hạ bật cười điên cuồng, cầm viên thuốc đi tới, khom người nhìn chăm chăm Tô Vãn Thanh, biểu cảm dữ tợn như ác quỷ.
Advertisement
“Dù có chết thì cũng phải để chú cháu chúng ta hưởng thụ cho đã rồi tính tiếp!’
“Có trách, thì chắc cô đi theo nhầm người. Mọi chuyện đều là do thằng Lý Thần cả thôi!”
Advertisement
Tô Vãn Thanh nhìn Nhan Hạ bằng ánh mắt lạnh lùng. Bởi vì cằm bị bóp chặt nên cô ấy nói rất khó khăn, thế nhưng vẫn gằn ra được: “Lý Thần sẽ không tha cho anh đâu”.
Nhan Hạ nghe thấy vậy bèn bật cười: “Lý Thần của cô lát nữa sẽ phải cúi đầu, quỳ gối xuống trước mặt tôi đấy! Cô yên tâm, cảnh tượng đó lát nữa tôi sẽ để cho cô thưởng thức!”
“Tôi sẽ để cho cô được thưởng thức cảnh tượng Lý Thần quỳ gối trước mặt tôi, sau đó sẽ chiếm hữu cô hoàn toàn!”
Nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ của Tô Vãn Thanh, Nhan Hạ thấy xao xuyến tâm hồn và dường như thái độ đối với cô cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Cô nói xem, cô xinh đẹp như vậy, tại sao lại cứ tỏ ra trịch thượng trước mặt tôi và lựa chọn Lý Thần chứ?”
Giọng nói của Nhan Hạ nâng cao, gần như muốn quát lên.
“Nó là cái gì chứ? Chỉ là đồ rác rưởi! Một con côn trùng! Tôi tùy tay là có thể đè chết con côn trùng đó!”
“Nếu cô lựa chọn tôi, chẳng phải là sẽ không có chuyện gì rồi sao? Toàn bộ mọi chuyện không thể trách tôi được mà chỉ có thể trách chính bản thân cô thôi!”
Nhan Hạ nói xong thì nhìn chăm chăm Tô Vãn Thanh, đôi mắt ánh lên vẻ si mê sau đó anh ta cười như một kẻ bị thần kinh.
“Mọi chuyện tới bước này thì dù tôi không có được cô cũng phải hủy hoại cô. Có biết tại sao tôi gọi cả chú mình không?
“Bởi vì tôi muốn từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, hủy hoại cô hoàn toàn, để tôi biến thành ác mộng trong cuộc đời cô. Cô đã không yêu tôi thì sẽ để cô hận tôi, ít nhất, thì cả đời này cũng sẽ không quên được tôi. Ha ha ha!”
Tô Vãn Thanh nhìn Nhan Hạ trước mặt và nói: “Anh điên rồi, anh hoàn toàn điên rồi! Anh là đồ bi3n thái!”
Nhan Hạ cười điên cuồng: “Đúng, tôi điên rồi. Tôi là kẻ bi3n thái! Vậy thì làm sao? Giờ tôi khống chế cô, một kẻ điên, một kẻ bi3n thái như tôi muốn làm cô thành ra thế nào thì sẽ làm thế đó!”
“Tận hưởng cho tốt vài giờ đồng hồ tiếp theo nhé. Tin tôi đi, nó sẽ trở thành cơn ác mộng mà cả đời này cô không thể quên được. Lý Thần cũng sẽ rơi vào đau khổ bất tận vì mấy tiếng đồng hồ này!”
“Tôi muốn xem xem, khi Lý Thần biết được cô bị tôi và chú hai chơi cho tan tác chim muông thì nó còn muốn cô nữa hay không?”
“Còn cô, khi nhìn thấy nó thì có lập tức nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ của chính mình khi ở dưới cơ thể tôi không? Ha ha ha!”
Nhan Hạ vừa nói vừa cuống cuồng lấy từ trong túi ra một viên thuốc nhỏ, đưa lên định nhét vào miệng của Tô Vãn Thanh.
Tô Vãn Thanh ra sức giãy giụa, chống cự. Cô biết, nếu như bị ép nuốt viên thuốc này thì cô coi như xong, cơn ác mộng còn đau khổ hơn cả cái chết nhất định sẽ lại tới!
Nhan Hải đứng sau lưng Nhan Hạ cười lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó. Cơn d*c vọng trong cơ thể trỗi dậy, hắn không thể kìm nén được nữa, thạt chỉ muốn lập tức vồ lên cơ thể của Tô Vãn Thanh, và hưởng thụ cho đã đời.