Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 50: 50: Cứu Con!




Chuyện xảy ra buổi sáng chưa qua thời gian một nén hương tin tức đã được truyền về Đoạn Vương Phủ.
Chu Thương Thành từ lâu đối với vị Vương phi này có chút trầm mặc kính nể xen lẫn sợ hãi, nay lại càng thêm cuồng bạo hâm mộ:
“Thật không ngờ vị Quận Chúa kia lại bị Vương Phi chỉnh cho không thương tiếc như vậy.

Mới đó đã mang nợ tới 500 vạn lượng vàng.

Về sau xem ai dám cưới nàng ta?”
Lã Diên Mục cũng muốn vuốt râu rồng nhưng biểu hiện trên mặt chẳng qua lạnh nhạt gật đầu.
Chu Thương Thành lại tiếp tục:
“Vương Gia! Vậy có cần cho người âm thầm đi theo Vương Phi nữa không? Vương Phi như vậy, sợ rằng dọa bọn chúng chạy mất dép, không kẻ ngốc nào dám tự mình trêu chọc.”
Lã Diên Mục hạ bút lông, điểm trên cành đào xuân một búp mới, chấm phá nét thơ mộng cho bức xuân càng tinh xảo:
“Vương Phi là nữ nhân yếu đuối, trói gà không chặt làm sao có thể đương đầu với những nguy nan bên ngoài? Trương Bạch Nhiên chẳng qua ngu ngốc mới bị như vậy, đổi lại là người khác e chừng không dễ dàng.”
Có khi bị Vương Phi của hắn thực sự chỉnh đến mức bán cả phủ thành đất ban còn chưa giải quyết được.
Lã Diên Mục suy nghĩ thêm một lát, cuối cùng vẫn phân phó kỹ càng thêm cho Chu Thương Thành:
“Ngươi xuất hiện ở Thương hội Mạnh Tô, tránh gây thêm ồn ào không cần thiết.”
Hắn đã hứa quan sát trong chuyện tiệc sinh thần của Tiểu Phó Công Hầu với Dung Nhi Vân.

Bây giờ tạm thời chưa đưa ra đáp án nhưng ban cho Phủ Thái Úy một đoạn ân tình, sau này nhất định đòi lại không thiếu.
Chu Thương Thành tuân mệnh, đia chưa kịp tới cửa đã bị Lã Diên Mục gọi lại thêm phân phó:
“Sau khi Vương Phi làm xong chuyện, ngươi nhất định phải hộ tống nàng về Đoạn Vương Phủ.

Tốt nhất thay hết cung tên trên ngựa của ngươi, không được liên quan đến Đoạn Vương Phủ.

Không được để sai sót.”
Lã Diên Mục thuận tay lấy áo choàng của mình ném tiếp cho Chu Thương Thành:
“Đem theo cả cái này!”
Chu Thương Thành:
“Vương Gia! Thuộc hạ không lạnh!”
Lã Diên Mục xầm mặt:
“Nghĩ nhiều rồi! Ý ta là đem cho Vương Phi! Tên đần!”
Chu Thương Thành:
“Tuân mệnh!”
Nói xong, cả người lẫn kiếm nhanh chóng rời đi.
Vốn dĩ đường tới Chính Điện thông qua Thư Phòng sẽ là một đường thẳng.

Nhưng ngay từ khi bước ra khỏi Thư Phòng, hắn không cẩn thận mà bất giác đưa mắt về Gian Giản.


Bình thường nơi đây, sau khi Vương Phi ra ngoài sẽ lưu lại vài thị nữ dọn dẹp bên trong, người không đông, chỉ khoảng 2 người.

Nhưng hôm nay lại giống như mở nguyên một buổi yến tiệc nhỏ, lộn xộn cả nam lẫn nữ cười nói bên đao kiếm không giống đang làm việc.
Dung Châu Ngạn nhìn thấy Chu Thương Thành liền vẫy tay gọi lại:
“Thương Thành ca! Qua đây cùng nhau luyện kiếm!”
Hắn gật đầu.

Từ ngày đám Cấm Quân đi mất, trong Đoạn Vương Phủ cũng không còn cảm giác luyện kiếm tới mức mồ hôi nhễ nhại.

Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng đối kháng trước mắt, trong lòng liền dâng lên cảm giác khó chịu có chút ngứa ngáy.
Dung Châu Ngạn lại gọi thêm lần nữa:
“Qua đây!”
Huân Chiến Luân mới gặp mấy lần đã thân thiết đến khoác vai Dung Châu Ngạn, hất cằm nhìn về Chu Thương Thành:
“Hắn là ai vậy? Người trong Đoạn Vương Phủ? Hộ vệ của Vương Gia?”
Dung Châu Ngạn:
“Hộ vệ thân cận của Kim Thiết Vương.

Giống như Huân Minh Tàng, chỉ khác một người võ một người văn.”
Huân Chiến Luân gật đầu đá xéo ánh mắt về phía Phú Nghi vẫn còn miệt mài:
“Vậy hắn với sư phụ thì ai giỏi hơn?”
Dung Châu Ngạn phá lên cười lớn, đấm lên lồ ng ngực tên đồ đệ đứng núi này trông núi nọ:
“Còn muốn bái hắn làm sư? Có tin sư nương mách sư phụ ngươi bỏ ngươi luôn không?”
Phú Nghi ghét bỏ nhìn lại:
“Còn không luyện tập? Nói chuyện vui như vậy sao không uống trà cho nhuận giọng?”
Huân Chiến Luân ghé sát tai Dung Châu Ngạn:
“Sư phụ là đang ghen?”
Phía bên này Chu Thương Thành nhận việc lại ngứa ngáy, hớt hải một chân chạy đi, một chân để lại di ngôn:
“Các ngươi đợi một lát, xong việc ta sẽ về ngay! Đừng có bỏ về trước!”
Dung Nguyên Thuần chỉnh xong Trương Bạch Nhiên cũng vừa vặn xong việc với Lã Tô Mạnh bên Thương hội Chí Tranh.
Lã Tô Mạnh có một số nông yếu sản đang tồn đọng tại bến cảng thành Tề Xuân.

Hiện tại bến cảng vì vấn đề trục trặc (do Lã Diên Mục gây ra) đã không thể xuất hàng về Kinh Thành Vạn Úy.

Những thuyền buôn chủ yếu mang nông yếu sản của những Thương Hội lớn vì vậy đồ của hắn nếu tiếp tục để lâu sẽ gây ra hỏng hóc, thiệt hại nghiêm trọng.
Vì vậy Lã Tô Mạnh muốn nhờ cậy tiếng nói của Thương Hội lớn giúp hắn vận chuyển số nông sản này.

Lợi nhuận chính thức chia 3-7.
Chuyện này vốn dĩ rất đáng ngờ, nếu không phải kiếp trước vì phần ân tình với Dung Nguyên Thuần thì Dung tộc cũng không nhận lời với số nông sản này của hắn.


Cũng không vì thế mà mang danh phản quốc phải nhờ đến Lã Sử Hoành ra tay mới cứu được.

Cũng không vì thế biến bản thân Dung phủ thành cái gai trong mắt Thiên Tử, một cái thóp chết người.
Kiếp này, số nông yếu sản này nhất định chính là thứ giống như kiếp trước.
Chẳng qua, hợp tác với một Thương hội khác, không liên quan tới Dung tộc.

Lại được nhận lệnh chính từ Lã Diên Mục.

Một kẻ kể cả có nên nắm quyền cũng không thể tự mình phế đi quá khứ biến thành Minh Quân, nếu như không muốn Hoàng Vị dùng máu tươi đánh đổi nhanh chóng sụp đổ.
Chia tay Lã Tô Mạnh chưa được bao lâu, trời cũng chuyển sang chiều.

Ánh nắng chói chang buổi sáng đã trở nên yếu ớt tới mức thân thể có chút lạnh.
Phú Nga thấy sắc mặt nàng có chút không tốt, nhanh chóng dìu người về phía xe ngựa:
“Vương Phi! Chúng ta ra ngoài đã lâu rồi, nên về phủ luôn không?”
Dung Nhi Vân nhìn mặt trời yếu ớt có chút tiếc nuối.

Một chân muốn bước lên xe ngựa, một chân còn chuyện chưa làm, ngập ngừng.
Phú Nga nhìn thấy Chu Thương Thành hớt hải phi ngựa nước đại, trong lòng lộp bộp mấy tiếng cảm thán:
__Không ngờ nam nhân cưỡi ngựa lại uy vũ như vậy! Mở to mắt ngắm nhìn mỹ cảnh!
Đợi tới khi Chu Thương Thành xuất hiện trước mặt, nam nhân rõ ràng mồ hôi trên mặt ướt nhẹp nhưng lại giống như đính châu sa ngọc bảo lấp lánh phát quang.

Y phục ướt nhẹp mồ hôi lại giống như mới tẩy trần hết sức hút mị lực.
Chu Thương Thành thấy người lập tức hớt hải:
“Tham kiến Vương Phi!”
Phú Nga bừng tỉnh, mấp máy nửa buổi cũng ra một câu chào:
“Chu…Chu hộ vệ…có…có chuyện…gì vậy? Sao…sao Chu hộ vệ…lại tới đây?”
Chu Thương Thành dâng lên áo choàng, kính cẩn:
“Vương Phi! Vương Gia sai thuộc hạ mang đến cho người.”
Dung Nhi Vân nhận lấy, thuần thục mang lên.

Cơ thể bị lạnh phút chốc đã ấm dần dễ chịu:
__Không hổ là Vương Gia! Kiếp này vẫn dịu dàng như vậy!
Thấy Chu Thương Thành vẫn không đứng lên, nàng có chút nghi hoặc cũng hỏi lại:
“Còn chuyện?”
Chu Thương Thành gấp đến độ vừa hỏi xong đã ngay lập tức tuôn trào:

“Vương Gia dặn dò thuộc hạ sẽ bảo vệ Vương Phi về phủ an toàn.

Xin Vương Phi mau chóng hồi phủ!”
Chu Thương Thành nói xong còn chưa kịp để cho nàng tiêu hóa đã bật dậy leo lên ngựa, bộ dạng thực sự không khác quay về Đoạn Vương Phủ kịp giờ đẹp đầu thai.

Thậm chí đến cả việc Vương Phi có lên xe ngựa hay chưa cũng không nhìn thấy.
Chu Thương Thành phi ngựa đi được một đoạn, mới nhận ra có gì đó không đúng, liền quay người nhìn lại.
Hả?
Vương Phi? Vương Phi còn chưa lên xe ngựa? Người còn đang đứng dưới đường?
“Vương Phi tha tội! Thuộc hạ…thuộc hạ tội đáng muôn chết! Xin Vương Phi trách phạt!”
Dung Nhi Vân trái lại cũng có chút tiếc nuối, chưa muốn quay về:
“Ngươi có chuyện gấp?”
Chu Thương Thành vuốt mồ hôi trên trán, lo sợ gật đầu:
“Thuộc hạ ham vui…lơ là chức trách…Vương Phi, tùy người định đoạt!”
Dung Nhi Vân đã có suy tính:
“Như vậy đi… ngươi quay về phủ trước, làm chuyện của bản thân gấp.

Nếu có thể tránh mặt Vương Gia càng tốt.

Nếu như không thể cứ nói với Ngài ấy ngươi đã đưa ta trở về an toàn, hiện đang ở gian Giản nghỉ ngơi, cũng đem chuyện thực tế nói với Dung Châu Ngạn.

Nàng ta tự biết bản thân nên làm gì!”
Chu Thương Thành không thể thất trách, nghe xong lời này có chút lo lắng:
“Vậy Vương Phi hiện tại đang tính làm gì?”
Dung Nhi Vân chỉnh lại áo choàng thật kín, đem theo Phú Nga leo lên ngựa của Chu Thương Thành ung dung thúc tiến về phía trước:
“Lâu rồi không cưỡi ngựa, mượn của ngươi đi dạo một canh giờ.

Sau 1 canh giờ nhất định sẽ quay lại, không cần lo lắng.

Ngươi nên bận chuyện của mình!”
Chu Thương Thành nhìn theo bóng ngựa cùng 2 người nhanh chóng rời đi, trong lòng có chút kỳ lạ hiếm thấy dâng lên khó chịu.
Hắn trước nay một mực tuân lệnh của Vương Gia, chưa bao giờ xao nhãng nhiệm vụ, cũng chưa bao giờ biết nói dối nửa lời.

Nhưng bây giờ, sau khi nói chuyện cùng Vương Phi lại không biết bản thân có khả năng nói dối không đỏ mặt, tim không đập loạn.
“Vương Phi ngoan ngoãn quay trở về?”
Chu Thương Thành gật đầu chắc nịch:
“Đúng vậy!”
Lã Diên Mục:
“Trên đường đi không nói lời nào?”
Chu Thương Thành:
“Vương phi không nói với thần.

Vương Phi trò chuyện cùng hầu nữ, rất vui vẻ!”
Lã Diên Mục bất giác cong lên khóe miệng, lại nhanh chóng thu về ảm đạm:

“Không nói gì?”
Chu Thương Thành vẫn nhất quyết:
“Không nói!”
Lã Diên Mục:
“Vậy trời không lạnh sao?”
Chu Thương Thành:
“Thần không lạnh! Bên ngoài vẫn còn nắng chiều, tuy yếu nhưng vẫn đủ xua đi cái lạnh!”
Lã Diên Mục thực sự chán ghét cái tên này.

Không ai hỏi tới hắn nhưng lại ôm hết quan tâm lên người, tự mình hôn đí.t, không biết ngại.
Dung Nhi Vân tính toán thời gian cũng vừa tới lúc Trương Bạch Nhiên giải quyết xong việc quay trở về phủ.

Nàng đem Phú Nga giấu riêng một góc còn bản thân leo lên nóc nhà của đoạn đường Trương Bachj Nhiên nhất định phải đi qua.
Xe ngựa của Quận Chúa, lại cộng thêm uy phong của Thái Úy chỉ hận không thể dùng 8 người khiêng, dát lên long phượng chân quý khắp chốn kính sợ.

Dung Nhi Vân vừa nhìn đã nhận định được.
Nàng trên mái nhà, ánh chiều tà phủ lên áo choàng một bóng đen không thể thấy mặt, chỉ biết một hắc y nhân trong tay giương cung nhắm chuẩn.
VÚT!
Mũi tên sắc nhọn theo hướng kéo của nàng phóng thẳng không kiêng nể.
PHẬP!
Mũi tên xuyên qua màn che c ắm vào cột gỗ bên trong, từ xa cũng nghe thấy cả âm thanh sảng khoái.
“Á…Á…Á…”
Đầu tiên nghe thấy tiếng hét thất thanh từ trong kiệu vang lên.

Trương Bạch Nhiên hớt hải mặt mũi méo xệch sang chấn lao từ trong kiệu ra ngoài nền đất, ngã lăn đủ 5 vòng.
PHẬP!
Mũi tên thứ hai xé màn không lao đi, cắm xuống bên cạnh mặt Trương Bạch Nhiên chỉ cách 1 phân không hơn không kém.
Trương Bạch Nhiên hốt hoảng càng thêm kinh hãi lao đầu lăn thêm mấy vòng nữa.
Nô hầu xung quanh chủ yếu là nữ nhân, người khiêng kiệu cũng chỉ là đám người bán sức, không biết võ công lại cùng sợ chết, chỉ có thể co ro một góc, đến kêu lên cũng không dám.
Dung Nhi Vân sảng khoái, càng gương cung càng hăng hái, mỗi mũi tên bắn đi liền chỉ cách Trương Bạch Nhiên thu gọn.
Đợi tới khi ‘phập’ mũi tên dừng lại trước mắt của nàng ta, không còn hướng có thể lăn tiếp.
Dung Nhi Vân mỉm cười kéo căng cung tên, nhắm thẳng búi tóc trên đầu, một lực thật mạnh ghim sâu xuống đất.

Trương Bạch Nhiên cứ như vậy, hét cũng không còn hơi, nước mắt cuốn theo phấn trắng nhòe nhoẹt khắp gương mặt.
“Ngươi là ai? Ngươi…sao lại như vậy?”
Nàng ta chỉ ti hí trong miệng, sợ hãi run lên bần bật:
“Cha ta là…Thái Úy.

Cô cô ta là Tuyết Mai Phu Nhân.

Ngươi…ta…ngươi tha cho ta…ta sẽ không tính toán…”
“Hu…hu…hu…Phụ thân…cứu con…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.