Vận Mệnh Thế Gia

Chương 25: Trâm hoa



Ngụy thị xuất thân từ phủ Trụ quốc công, tổ phụ Ngụy Trụ là danh thần tiền triều, tổ tiên Ngụy gia có có lịch sử lâu đời, bắt nguồn từ ba trăm năm trước, Ngụy Hộ cháu đời thứ mười ba là Thượng Khanh [1] có tiếng ở U Châu vào thời nhà Hán. Ngụy thị cũng coi như xuất thân danh môn, trước kia tổ phụ được phong chức Phụ Quốc Đại tướng quân, đảm nhiệm chức tiết độ sứ trấn thủ U Châu, uy vọng cực cao.

[1] Chức quan ngày xưa: 上卿 Thượng khanh; 少卿 Thiếu khanh;

Sau khi quy thuận tiên đế, tiên đế từng khen ngợi ông là rường cột của quốc gia, ban cho tước vị, bởi vậy sau khi Đại Đường lập kinh đô, luận công ban thưởng, Ngụy Trụ được phong tước Trụ quốc công, cha truyền con nối năm đời.

Ngụy Trụ tiến phong khai phủ nghi thức ngang với tam ti, vị trí so với Tam Công, địa vị phi phàm.

Tiên đế cảm kích trước lòng trung thành của Ngụy Trụ, bởi vậy cho phép con cái Ngụy Uy thừa kế nghiệp cha, làm tiết độ sứ U Châu, mãi đến Thiên Phong Đế năm thứ hai mới bị triệu hồi vào kinh, hôm nay đảm nhiệm chức Thượng Thư Tỉnh Binh Bộ Thị Lang, người ta gọi là Tiểu Tư Mã.

Sau khi Tân Đường thành lập, đã áp dụng hệ thống Tam tỉnh lục bộ [2] của tiền triều Trần quốc, chỉ là lọc bỏ đi những thứ mục nát, tuyển chọn tinh hoa mà thôi.

[2] Tam tỉnh lục bộ (tiếng Trung: 三省六部) là một quan chế từng được các triều đại phong kiến Trung Quốc sử dụng. Tam tỉnh là Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh và Thượng thư tỉnh; lục bộ trực thuộc Thượng thư tỉnh, gồm có Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ. Mỗi bộ đều chia làm 4 ty, tổng cộng 24 ty.

Trước kia, Trần quốc bởi vì Tiết độ sứ quyền thế quá lớn, có quyền sinh sát với cả quan binh địa phương, thưởng phạt theo lợi ích, các binh sĩ biết có Tiết độ sứ mà không biết có Hoàng Đế, quân quyền của Tiết độ sứ quá lớn, thậm chí còn có tình huống phát sinh một người kiêm nhiệm làm luôn chức Tiết độ sứ của mấy phiên trấn xa xôi, cho nên đến thời kỳ cuối của tiền triều, thế lực địa phương còn lớn hơn thiên tử, những Tiết độ sứ này tự thành lập lãnh địa riêng, cuối cùng khởi binh tạo phản.

Khi tiên đế lập quốc đã biết rõ nguy hại của Tiết độ sứ, rút ra bài học kinh nghiệm từ tiền triều, thưởng tiền đoạt quyền, thu hồi quyền lợi Tiết độ sứ ở các nơi lại, mà chỉ giữ lại danh hào Tiết độ sứ.

Tuy rằng cùng là chức quan cùng cấp, nhưng hữu danh vô thực, so sánh với Tiết độ sứ tiền triều, quyền lực không lớn bằng lúc trước

Năm đó Trụ quốc công vốn trấn thủ U Châu, nhưng đại thế đã mất. Ngụy Trụ nhìn xa trông rộng lại thức thời, sau khi quy thuận tiên đế, cũng không giống như những Tiết Độ Sứ giữ binh tự lập làm vua, rồi trở thành dư nghiệt tiền triều bị tiên đế tiêu diệt.

Chính là bởi vì giữ được nguyên khí, nên tuy nhất tộc Ngụy thị tuy quyền thế không bằng trước kia, nhưng căn cơ vẫn còn.

Trong lòng rất nhiều người ở U Châu, trái tim vẫn hướng về Ngụy gia. Ngay cả Thứ sử đang trấn giữ U Châu cũng có liên quan đến Ngụy gia.

Thế lực Ngụy gia ở U Châu rắc rối khó gỡ, có thể nói nếu ai cưới được Ngụy thị, liền đại biểu là đã có được một ít quân quyền ủng hộ.

Mẫu tộc của tam hoàng tử xuất thân cao quý, tử bằng mẫu quý, tuổi của hắn cũng lớn hơn tứ hoàng tử, trong triều cũng nhận được một chút ủng hộ, tiếng nói, địa vị đều có, chỉ còn thiếu một chút danh vọng và sự ủng hộ chân chính.

Nếu như Phó Minh Hoa đoán không sai, Thôi quý phi chọn Ngụy thị cho nhi tử, thật sự là trải đường cho Yến Truy đến ngôi vị đế vương, bà đặt hy vọng rất cao đối với nhi tử, còn dự tính sẽ đưa hắn vào trong quân.

Đáng tiếc "Phó Minh Hoa" trong mơ quá hồ đồ mù mờ, do chỉ quanh quẩn nơi hậu trạch, đối với đại sự cũng không quan tâm, nàng chỉ biết Yến Truy từng đi U Châu, giết thủ lĩnh Khuất Thứ của Khiết Đan mang thủ cấp đến Lạc Dương, treo ở cửa nam cầu Thiên Tân khiến danh vọng trong triều của hắn tăng lên rất nhiều.

Khi đó U Châu phải chịu đựng biết bao gian khổ từ Khiết Đan, Thổ Phiên, quanh năm đều là thù địch, cho nên việc Yến Truy lập được nhiều công lớn như vậy vào lúc đó, giúp cho hắn ở trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đánh bại được tứ hoàng tử Yến Tín.

Chính vì vậy, nên Thiên Phong Đế mới ngăn cản tấu chương can gián của các đại thần trong triều, lập Yến Truy..

"Để Phó đại cô nương chờ lâu, mời đi theo nô tỳ."

Trong lòng Phó Minh Hoa đang suy nghĩ thì giọng nói của Tĩnh cô cô cắt đứt suy nghĩ của nàng.

Ánh mắt nàng dần dịu dàng vui vẻ, cúi thấp đầu xuống lộ ra vẻ mặt hơi ngượng ngùng, nhìn Tĩnh cô cô cười đến mắt cũng híp lại.

Tĩnh cô cô dẫn nàng đến Đông noãn các ở thiên điện, ngồi khoảng hơn một canh giờ, bên Thôi quý phi mới sai người truyền lời, nói thế tử phu nhân Trường Nhạc Hầu phủ nhớ đại cô nương, bảo nàng đi qua.

Khi Phó Minh Hoa trở về, Tạ thị ngồi trên ghế nhỏ, cúi thấp đầu, cầm khăn che miệng, nghe được tiếng bước chân, khóe mắt bà liếc qua nhìn Phó Minh Hoa, ánh mắt sắc lạnh không che giấu được.

Cũng không biết hai người này rốt cuộc đã nói những gì. Phó Minh Hoa mỉm cười ngồi xuống, vẻ mặt Thôi quý phi không có gì khác thường, nhìn trâm hoa trên đầu Phó Minh Hoa, ôn nhu hỏi:

"Tượng băng bên ngoài xem có đẹp không?"

"Bẩm nương nương, kỹ thuật tinh xảo phi phàm." Lời này của Phó Minh Hoa làm Thôi quý phi nhịn không được liền nở nụ cười.

"Thật là khiến người thương yêu, tuổi còn nhỏ mà nói chuyện như người lớn."

Bà ta cười lúm đồng tiền như hoa, chỉ là nụ cười không đạt đến đáy mắt, bà ta lại nhìn trâm hoa trên đầu Phó Minh Hoa:

"Trong cung chơi có vui không? Sau này thường đến có được không?"

Phó Minh Hoa nghe xong lời này, trong lòng cảnh giác, quay qua nhìn Tạ thị, Tạ thị cúi thấp đầu cũng không nhìn nàng, trong đầu nàng loé lên mấy ý nghĩ, cuối cùng tỏ vẻ ngây thơ đáp:

"Nương nương thích Nguyên Nương sao?"

"Tất nhiên là thích." Nụ cười trên mặt Thôi quý phi phai nhạt chút ít, lộ vẻ mệt mỏi. Hôm nay Tạ thị tiến cung cũng đã làm xong chuyện bà muốn làm, thân thể bà vốn không tốt, hôm nay lại đi mất cả ngày trời như vậy, mắt thấy canh giờ đã không còn sớm, bà còn phải đi đến cung thái hậu nương nương mới có thể ra ngoài, chậm trễ nữa, chỉ sợ cửa cung sẽ khóa, bởi vậy đứng dậy cáo từ.

Thôi quý phi kéo tay Tạ thị:

"Ta lâu ngày không gặp muội, khó khăn lắm mới gặp được mà lại phải đi rồi." Thôi quý phi nói đến đây, trong mắt lại lộ ra vài phần sầu não.

Thân thể Tạ thị không tốt, hai người không biết còn còn có thể gặp mặt nhau được bao nhiêu lần nữa.

Nhớ ngày đó hai người còn ở khuê phòng, một năm cũng gặp được vài lần, còn bây giờ, đều bởi vì mưu đồ của mình, rõ ràng cùng sống ở Lạc Dương, nhưng một năm hiếm khi nói được hai câu.

Tạ thị nghe xong lời này đôi mắt cũng đỏ ngầu, nắm chặt lấy tay Thôi quý phi, hai người trao đổi ánh mắt, Thôi quý phi mới để cho ma ma bên cạnh mình tiễn hai mẹ con rời khỏi.

Trong điện ngày càng yên tĩnh lại, nụ cười trên mặt Thôi quý phi lập tức biến mất, Tĩnh cô cô khoanh tay cung kính đứng ở trước mặt bà ta.

Bà ta run rẩy hất tất cả chén nhỏ trên bàn trước mặt xuống đất.

Tiếng "Loảng xoảng" vang lên, chén nhỏ cùng với trái cây trong đĩa rơi xuống đầy đất.

Đám cung nhân nội thị trong điện cả người run rẩy, không dám thở mạnh quỳ trên mặt đất, di chuyển đến phía trước thu dọn đồ đạc.

Lúc này vị quý phi nương nương xuất thân Thanh Hà này đôi má ửng hồng, ánh mắt lạnh lẽo, mím môi cười lạnh.

Bà ta không tiếp tục che giấu tâm tình của mình nữa, ở đây đều là tâm phúc của bà ta, lồng ngực bà ta không ngừng phập phồng, một tay chống lên bàn, nghiêng người nhìn chằm chằm hướng cửa một lúc lâu, mới nhìn qua Tĩnh cô cô đang quỳ trước mặt mình:

"Tính tình như thế nào?"

Lời này Thôi quý phi hỏi không đầu không đuôi, nhưng Tĩnh cô cô lại hiểu rõ bà ta đang hỏi cái gì.

"Trầm tĩnh, nô tỳ mượn cớ cho người chuẩn bị noãn các và điểm tâm, Phó đại cô nương ngồi ở bên ngoài tới hai khắc, cũng không phàn nàn." Tĩnh cô cô nhắc đến chuyện này, cố nén bản năng muốn ngẩng đầu, hỏi: "Thế nhưng thế tử phu nhân đã mang đến tin tức gì làm nương nương tức giận."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.