Vận Mệnh Thế Gia

Chương 27: Quên mất



Môi Tạ thị bị khăn tay che khuất, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ giễu cợt: "Cho dù công trạng to lớn bằng trời, cũng không có đạo lý thoáng cái liền thăng lên Thiếu Khanh. Đại tỷ dám nhắc tới, nương nương lại không dám nghĩ tới."

Rút kinh nghiệm từ Tiết độ sứ tiền triều có quyền thế quá lớn, uy hiếp đến an nguy quốc gia, quan viên địa phương đuôi to khó vẫy, vì vậy ở các châu quận thiết lập chức Thông Phán, có quyền lực tương đương với tri châu, cùng thương lượng chính sự, cùng gửi sổ con về Lạc Dương, trần thuật lại tình hình lớn nhỏ của các quan viên địa phương, theo thông tục mà nói, thì tương đương với chức Giám Sát Ngự Sử ở địa phương.

Nghề này căn cứ vào châu quận lớn nhỏ mà phân phẩm cấp, nếu là châu quận lớn, như tam nhi tử của Bạch thị Phó Kỳ Bân cùng với Đinh Trì Bình trước kia, đều là tòng Lục phẩm Thông Phán, cũng xem như là chức quan không thấp.

Lúc này Phó Nghi Cầm lại há miệng muốn tứ phẩm Thái thường tự Thiếu Khanh, làm Tạ thị tức giận không nhẹ.

Bạch thị ở một bên nghe không thích hợp, vừa nãy lúc nữ nhi nói chuyện bà ta chưa kịp mở miệng, lúc này thấy ánh mắt Tạ thị không vui, rất sợ nữ nhi mất mặt trước mặt tiểu bối, vội vã nhìn thoáng qua mẹ con Thẩm thị bên cạnh:

"Tú Nương, Nguyên Nương vừa trở về, ngươi theo Nhị tỷ nhi cắn hạt dưa đi, mang theo Nguyên Nương và mấy hài tử vào noãn các ngồi một chút."

Hôm nay đã hai lần bị người đuổi đến noãn các ngồi ngây ngốc, Phó Minh Hoa mỉm cười.

Thẩm thị đang ngồi ở một bên, nghe xong lời này của Bạch thị, nước mắt suýt nữa thì chảy ra.

Nghĩ đến nếu Phó Kỳ Mạnh không chết, bà ta cũng là phu nhân thế tử trong phủ, chưa bao lâu, hôm nay mình ngay cả ngồi nghe mấy câu cũng không được sao? Còn phải ở cùng tiểu bối, còn bị đuổi đi đến chỗ khác.

Bàn tay bà ta nắm thành quả đấm, móng tay suýt chút nữa cũng bấm vào thịt, nhưng càng đau bà ta lại càng không dám buông ra, sợ rằng mình vừa buông ra thì sẽ khóc lên.

Chỉ là trong lòng Thẩm thị mặc dù oán hận, ngoài miệng cũng không dám nói nhiều, còn phải nặn ra gương mặt tươi cười, khẽ lên tiếng, ngay cả nữ nhi cũng không kéo theo, quay đầu liền đi ra.

Trong noãn các, Phó Minh Hoa ngồi trên nhuyễn tháp, Thẩm thị trầm lặng, ngay cả tâm tư tiếp lời cũng không có, chỉ ngồi ở một bên tự buồn bã xót xa.

Hiển nhiên Phó Minh Hà nhìn ra được trong lòng mẫu thân khó chịu, ngồi bên cạnh, tay vuốt lưng cho bà ta, mặc dù không nói chuyện nhưng có nữ nhi khích lệ tốt xấu gì cũng giúp Thẩm thị hạ hỏa.

"Đại tỷ, trong cung vui không?"

Đích nữ Thất cô nương Phó Minh Nguyệt của tam phòng Chung thị nhịn không được nâng cằm, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.

Các nàng tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn chưa được vào cung, cho nên đối với nơi tôn quý nhất trên đời này thật sự rất quan tâm.

Phó Minh Nguyệt vừa nói xong, tay vỗ lưng Thẩm thị của Phó Minh Hà liền ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm khắc, khiển trách:

"Thất muội, trong cung có thể để muội tùy ý nhắc đến à."

Vẻ mặt Phó Minh Hà nghiêm khắc, lúc quát tháo Phó Minh Nguyệt giọng điệu cũng không tốt lắm, Phó Minh Nguyệt tuổi còn nhỏ da mặt mỏng, bị nàng ta quát đến gương mặt đỏ bừng, bình tĩnh lại liền nói:

"Ta hỏi thì mắc mớ gì tới tỷ?" Nước mắt nàng ta đảo quanh hốc mắt, môi cũng nhếch lên, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.

Chỉ là nàng ta càng không phục, vẻ mặt Phó Minh Hà càng thêm nghiêm khắc:

"Ta là nhị tỷ của muội, chẳng lẽ không thể dạy bảo muội?"

"Đại tỷ cũng ở đây mà, cần tỷ tới dạy bảo ta sao?"

Một câu nói của Phó Minh Nguyệt làm Phó Minh Hà nói không ra lời, Thẩm thị ở bên cạnh không thể để nữ nhi chịu thiệt, cười nói:

"Cái miệng nhỏ của Thất tỷ nhi thật là hoạt bát." Thẩm thị cười như không cười nói: "Nhị tỷ tỷ của con cũng vì tốt cho con, chuyện trong cung, con còn nhỏ, hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Tuy Phó Minh Nguyệt còn nhỏ tuổi, nhưng ý trong lời nói của Thẩm thị tốt xấu gì cũng nghe hiểu, lập tức cố nén nước mắt không chảy ra.

"Nguyên Nương, con và mẫu thân con tiến cung, sao không mang Minh Hà theo?" Thẩm thị thấy Phó Minh Nguyệt không nói nên lời, ngược lại nhìn Phó Minh Hoa cười nói.

Tối hôm qua Bạch thị phái người đến viện của Tạ thị vẫn không tránh tai mắt của mọi người, địa vị của Thẩm thị trong Hầu phủ lúng túng, sợ nhất là mình chịu thiệt, bình thường đều sai người hỏi thăm động tĩnh trong phủ, ngày hôm qua vừa vặn liền nghe được tin Tạ thị muốn vào cung, lập tức trong lòng bà ta liền nóng như lửa.

Cuộc đời mình bị gả cho người không tốt, coi như đã bị hủy, nhưng bà ta còn có nữ nhi.

Dựa theo tình huống của Phó gia, tuy rằng Bạch thị thương yêu Phó Minh Hà, nhưng bà ta không có trượng phu, từ phương diện nào đó mà nói, Phó Minh Hà chính là người phúc khí không đủ.

Tuổi của con bé cũng không còn nhỏ, qua vài năm nữa sẽ phải chọn nhà để gả đi, Bạch thị không nhất định sẽ chọn một mối hôn sự tốt cho con bé, Tạ thị muốn vào cung diện kiến Thôi quý phi, Thẩm thị cũng động tâm.

Cho nên tối qua cũng đi đến viện của Bạch thị, muốn năn nỉ Bạch thị nói với Tạ thị một tiếng, xin Tạ thị lúc tiến cung thì mang theo Phó Minh Hà, nếu Phó Minh Hà có thể làm Quý phi nương nương vui, sau này lúc làm mai nếu Quý phi nương nương còn nhớ, thì có thể dựa vào.

Nhưng không nghĩ đến Bạch thị nghe xong lời bà ta nói, không những cự tuyệt, mà còn dạy dỗ bà ta một trận.

Sau khi trở về phòng trong lòng Thẩm thị nghẹn uất, đến nửa đêm vẫn không ngủ được.

Sau khi mẹ con Tạ thị trở về, Bạch thị liền đuổi bà ta ra khỏi phòng chính, ngay cả lời cũng không cho nghe, trong phủ này càng ngày càng không có vị trí của bà ta nữa rồi.

Lúc này trong lòng có oán hận, khó tránh khỏi khi nói chuyện mang theo vài phần bất mãn.

"Lời này của bá mẫu nên nói với mẫu thân mới đúng, con có thể làm chủ gì chứ?" Phó Minh Hoa cười tủm tỉm nhìn Thẩm thị, thấy bà ta nghe xong lời này sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lúc này mới kéo áo khoác thật dày.

Thẩm thị cũng thật buồn cười, không dám tìm Tạ thị và Bạch thị, lại phát tiết sự tức giận của mình lên người hài tử.

"Không bằng, con thay bá mẫu nói với mẫu thân nhé?"

Nàng mỉm cười, Thẩm thị nào dám nói với Tạ thị việc này, thấy nàng liên tục xua tay, nụ cười trên mặt bà ta rất nhanh liền âm trầm xuống, trong lòng quyết nhớ kỹ chuyện này.

Nhất thời trong noãn các không còn ai nói chuyện, đám nha hoàn bà tử hầu hạ chỉ coi mình như kẻ điếc, thỉnh thoảng tiến lên thêm chút nước trà rồi lại lui xuống.

Bầu không khí trong phòng Bạch thị lúc này cũng căng thẳng, Tạ thị vừa nói Thôi quý phi có thể tìm được mấy chức vị còn thiếu cho Đinh Trị Bình, sắc mặt Phó Nghi Cầm liền thay đổi.

Nghe mấy chức vị tòng ngũ phẩm, chính lục phẩm gì đó làm bà ta cười không nổi nữa, Bạch thị cũng không lên tiếng, Phó Nghi Cầm nhịn không được liền nói:

"Nếu chỉ là những chức này, còn phải cần ngươi đi cầu Quý phi nương nương?"

Giọng nói Phó Nghi Cầm có chút sắc bén, Tạ thị cười lạnh một tiếng, Bạch thị thấy tình hình không tốt, vội vã lên tiếng:

"Nói bậy bạ gì đó." Bà ta cảnh cáo trừng mắt nữ nhi, quay đầu nhìn Tạ thị, liền nặn ra nụ cười: "A Nguyên, con mệt mỏi cả ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi."

Tạ thị đáp một tiếng, cúi người thi lễ, nhìn cũng không nhìn Phó Nghi Cầm, trực tiếp xoay người lại đi ra khỏi viện.

Tạ thị vừa đi, trong phòng Phó Nghi Cầm giận đến run người:

"Mẫu thân, Tạ thị không coi ai ra gì cả."

"Câm miệng!" Bạch thị quát Phó Nghi Cầm một câu, ánh mắt lóe lên, nụ cười trên khóe miệng cũng âm u lạnh lẽo.

Tạ thị vừa ra khỏi cửa lớn viện Bạch thị, An ma ma bên cạnh mới nhỏ giọng nói:

"Thiếu phu nhân, đại cô nương vẫn còn đang ở trong nội viện của phu nhân, còn chưa đi ra."

Có An ma ma nhắc nhở, Tạ thị mới phát hiện mình đã bỏ quên nữ nhi ở trong nội viện Bạch thị.

Bà nhớ tới chuyện hôm nay, đúng là tâm phiền ý loạn, trong cổ hơi ngứa liền ho hai tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.