Vận Mệnh Thế Gia

Chương 8: Cô Mẫu



Đôi mắt to đen lúng liếng của Phó Minh Sa nhìn Phó Minh Hoa chằm chằm, thân thể vẫn còn có chút run rẩy. Nha hoàn nối đuôi nhau đi vào đặt món ăn lên bàn, Lục Vu đi vào cuối cùng, vừa vào là liền khấu đầu với Phó Minh Hoa, sau đó liếc mắt nhìn Phó Minh Sa bên cạnh, nói rằng mình mới vừa nghe được tin Phó Minh Hà bởi vì bất kính trưởng tỷ, không có quy củ nên bị Bạch thị cấm túc sao chép Nữ giới

"Nghe nói khi Nhị cô nương trở về thì nói đau đầu cực kỳ, sau khi đại thiếu phu nhân sai người bẩm báo với phu nhân liền cho mời đại phu, nghe nói là bị phong hàn." Nghe xong tin tức Lục Vu nói, Phó Minh Hoa mỉm cười thích thú. Phó Minh Sa ngồi ở đối diện nàng ôm chặt bếp đồng trong tay, trên mặt nở nụ cười ngây ngô, gương mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, tay kia cầm chặt bếp đồng, bị nóng đến đỏ ửng, nhưng nàng ta lại giống như không cảm giác được.

"Đại tỷ tỷ bị nhị tỷ tỷ bắt nạt phải không?" Tính cách Phó Minh Hà không tốt, nhiều tỷ muội trong Phó gia đều không thích thân cận với nàng ta, tính tình Phó Minh Sa vốn có chút hướng nội nhát gan, nên có hơi sợ nàng ta cũng là bình thường.

Phó Minh Hoa tay chống cằm, lúc giọng nói nho nhỏ của Phó Minh Sa vang lên, nàng bất ngờ quay lại nhìn Phó Minh Sa, nói: "Không phải."

Hiện tại người Phó gia đều cho rằng Phó Minh Hà bắt nạt mình, nàng ta bị phong hàn còn bị tổ mẫu phạt chép nữ giới, hôm nay còn bị cấm túc, chỉ sợ người trong phủ có suy nghĩ giống Phó Minh Sa cũng không ít đâu.

"Chỉ chút chuyện nhỏ thôi." Phó Minh Hoa mỉm cười, Phó Minh Sa thấy nàng cười, bên khóe miệng hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "À."

Đứa nhỏ đáng thương này, tính tình dịu dàng lại nhu thuận, dáng vẻ cười lấy lòng thật sự rất đáng yêu. Phó Minh Hoa cong môi, nghiêng đầu liếc Bích Vân bên cạnh: "Quần áo của Ngũ cô nương có vẻ mỏng quá, lát nữa lấy mấy miếng da trong kho của ta đưa qua cho Ngũ cô nương đi."

Nàng là đích trưởng nữ trong phủ, mẫu thân lại xuất thân từ Giang Châu. Tạ gia trải qua mấy trăm năm, quý mà không hiển lộ, luôn cảm thấy áy náy với nữ nhi Tạ thị vì gia tộc mà phải gả đi này, trước đây khi Tạ thị xuất giá không chỉ là mười dặm hồng trang, mà đồ cưới cũng nhiều đến mức ngay cả Bạch thị là Hầu phủ phu nhân nhìn thấy cũng có chút đố kị, chưa kể mỗi năm lại có thêm biết bao nhiêu thứ được đưa đến Lạc Dương.

Tuy trong lòng Tạ thị chỉ vấn vương gia tộc, nhưng nàng cũng chỉ có một nữ nhi, mặc dù không có tình cảm sâu sắc với Phó Minh Hoa, nhưng cũng không hề keo kiệt, mỗi năm Tạ thị đều đưa đồ đến, cho dù Phó Minh Hoa theo lệ một ngày ăn hai bữa cơm thay đổi, nhưng quần áo cũng sẽ không trùng lặp, vải vóc có dùng cũng không dùng hết.

Bốn nha hoàn của Phó Minh Hoa mỗi người phụ trách một khâu, châu báu đồ trang sức, dược liệu thuốc bổ, vải vóc tiền bạc cùng với khế đất điền trang đều được phân loại riêng ra, chìa khóa chia ra giao cho bốn đại nha hoàn quản lý, Bích Vân được Phó Minh Hoa chỉ đích danh gọi vào chính là người quản lý vải vóc len dạ.

Lúc này Phó Minh Hoa vừa mới nói xong, Bích Như nghe xong lời này, vội liếc sang Phó Minh Sa ngoan ngoãn khéo léo: "Thật sự cảm ơn đại cô nương yêu thương."

Phó Minh Sa cũng đặt bếp đồng ấm áp xuống, đứng lên cảm ơn Phó Minh Hoa, Phó Minh Hoa lắc đầu bảo nàng ấy cứ ngồi đi.

Giữ Phó Minh Sa ở trong phòng chơi hơn nửa canh giờ, nàng ấy cũng không nói nhiều, ngồi im lặng ở đó, Phó Minh Hoa xem cầm phổ, nàng ta cũng ngoan ngoãn ngồi kế bên, hai người thỉnh thoảng nói mấy câu, sắp đến giờ ngọ Phó Minh Hoa phải nghỉ trưa thì nàng ấy liền được Bích Như đỡ trở về.

Phó Minh Hoa liếc mắt nhìn bóng lưng của nàng ta, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thật ra nàng ta rất thông minh.

Chỉ ba ngày sau khi nhận được thư của Phó Nghi Cầm, xe ngựa của một nhà Đinh Trì Bình quả nhiên đã dừng ở trước cửa Trường Nhạc Hầu Phủ.

Tú cô trong phòng Bạch thị đến truyền lời cho Phó Minh Hoa, khi Phó Minh đi đến viện của Bạch thị thì Thẩm thị đã đến trước rồi.

Ở giữa phòng, Bạch thị đang ôm một thiếu phụ gào khóc: "Con với chả cái, cái đồ vô lương tâm này, bỏ lại lão nương đi Giang Châu nhiều năm như vậy, thật đúng là làm ta đau lòng quá đi."

Thẩm thị ở bên cạnh cũng đè lên khóe mắt, nghe được động tĩnh bên ngoài, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phó Minh Hoa đi vào, ánh mắt Thẩm thị lộ ra vài phần oán hận, sắc mặt cũng có chút dữ tợn.

Lần trước bởi vì Phó Minh Hà cãi nhau ầm ĩ với Phó Minh Hoa nên vẫn luôn bị giam trong phòng, đến hôm nay vẫn chưa được thả ra. Lúc này Thẩm thị nhìn thấy Phó Minh Hoa mặt mày vui vẻ, chẳng qua là ở trước mặt Bạch thị, bà ta là trưởng bối, không thể so đo với vãn bối, cho dù tức giận cũng không tiện lên tiếng.

"Nguyên Nương đến." Đôi mắt Bạch thị có chút đỏ lên, buông nữ nhi ra, chỉ vào Phó Minh Hoa nói: "Đây là nữ nhi của Nhị đệ con, con còn chưa gặp qua."

Phó Nghi Cầm lớn hơn Tạ thị sáu tuổi, cũng mới hơn ba mươi, khung xương nàng ta hơi lớn, cho nên dáng người có vẻ hơi cao hơn các phu nhân bình thường, tóc búi lên, đeo bộ trang sức bằng hồng ngọc. Dung mạo tương tự Bạch thị, lúc này đang nhìn chằm chằm vào Phó Minh Hoa, đôi lông mày có cạnh có góc như dựng đứng lên, tướng mạo lộ ra vài phần hung dữ trông có vẻ là người khó ở chung.

Tục ngữ nói rất đúng, tướng do tâm sinh, Phó Nghi Cầm người này vừa nhìn liền biết là người khó ở chung, lúc này ánh mắt bà ta nhìn nàng giống như đang bắt bẻ một món hàng hóa, khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Nếu tính cách rụt rè một chút, lúc này chỉ sợ cũng bị Phó Nghi Cầm nhìn đến mức không ngẩng đầu lên được, Phó Minh Hoa nâng làn váy bước vào: "Tổ mẫu, cô mẫu."

Nàng vừa mở miệng nói chuyện, trên mặt Phó Nghi Cầm liền nặn ra nụ cười, đợi đến lúc Phó Minh Hoa vào phòng, lập tức giống như thay đổi thành một người khác.

Vừa rồi vẫn còn là dáng vẻ cao ngạo khó gần, trong nháy mắt liền làm ra vẻ tươi cười nghênh đón: "Lúc trước ta xuất giá, Huyền ca nhi vẫn chưa thú thê, thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ chớp mắt mà Nguyên tỷ nhi đã lớn như vậy." Nàng ta cảm thán, nở nụ cười: "Cô mẫu lần đầu gặp con, cũng không chuẩn bị lễ vật gì." Nàng nói còn chưa dứt lời, liền kéo tay Phó Minh Hoa, liền muốn đeo chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình đeo lên tay Phó Minh Hoa: "Không ngờ chiếc vòng tay này, vừa vặn rất hợp với con."

Chất ngọc oánh nhuận tinh khiết, trắng noãn không tì vết, giống như mỡ đông, nàng ta đeo ở cổ tay, mang theo nhiệt độ cơ thể, phẩm chất thượng thừa, vừa nhìn liền biết có giá trị không nhỏ.

Không chỉ Thẩm thị đang ở trong phòng, ngay cả Chung thị vừa dẫn ba nữ nhi đi vào cửa nhìn thấy chiếc vòng ngọc này, mắt cũng sáng lên.

Trong mắt Phó Minh Hoa lóe lên như có suy nghĩ, có câu vô sự hiến ân cần [1], nàng không tin Phó Nghi Cầm chưa từng gặp qua nàng, mới lần đầu gặp mặt lại lấy ra lễ gặp mặt quý trọng như vậy, nhất định là có chỗ muốn mưu cầu, thứ này không được nhận.

[1] Gốc: (无利不起早 – vô lợi bất khởi tảo) không có lợi thì không dậy sớm

Nghĩ như vậy nàng đưa tay giơ lên, vòng tay bạch ngọc trên cổ tay mảnh khảnh của nàng đong đưa lắc lư, Thẩm thị ở bên cạnh đố kị đến mức tròng mắt cũng sắp rơi xuống.

"Chiếc vòng tay này giống như hợp với cô mẫu hơn." Chiếc vòng tay này đeo trên cổ tay Phó Nghi Cầm, cho nên vòng tay cũng không nhỏ, lúc này Phó Minh Hoa cười vui vẻ, Phó Nghi Cầm nhíu mày lại.

Vòng tay này quý trọng vô cùng, đưa ra ngoài thật ra Phó Nghi Cầm cũng cực kỳ xót ruột, nếu như theo lời Phó Minh Hoa nói, bà ta có chỗ cầu tài nên mới phải ra tay hào phóng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.