Vận Mệnh Tuyệt Bút

Chương 11: Rắc rối lớn (1)



[ Vương Đô, Phủ Tể Tướng ]

[ Đại sảnh ]

[ Ninh Uyển Uyển Tức giận đập phá đồ đạc trong nhà, quát ]

Ninh Uyển Uyển: ahhh....Vũ Thiên Vân ta nhất định không tha cho cô, dám làm ta bẻ mặc trước mọi người, câu dẫn Thiếu Kỳ ca ca của ta, làm cho huynh ấy chán ghét ta, ta nhất định sẽ cho cô chết.

[ Vũ Thanh Liên ôm mặt rón rén nói ]

Vũ Thanh Liên: Huyện Chúa à, tỷ tỷ của ta quá đáng lắm rồi..huhu. Xin Huyện Chúa làm chủ cho ta, tỷ ấy đánh ta như thế ta không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa,...huhu

[ Ninh Uyển Uyển bình tĩnh lại, nhìn Vũ Thanh Liên bằng ánh mắt nghi ngờ, chợt nghĩ lại những lời của Vũ Thiên Vân lúc nảy ]

Vũ Thanh Liên: Huyện Chúa à,..ta có kế này rất hay, đó chính là người đi xin thái hậu làm chủ cho, dù gì người cũng là cháu gái yêu quý của thái hậu, nhất định thái hậu sẽ làm chủ cho người mà.

[ Ninh Uyển Uyển chợt bừng tỉnh, đứng dậy đẩy Vũ Thanh Liên xuống đất và đá nhiều cái vào người Vũ Thanh Liên quát ]

Ninh Uyển Uyển: Cô là cái thá gì mà dám ngang nhiên ra lệnh cho ta, hơn nữa những gì Vũ Thiên Vân vừa nói ta ngẫm nghĩ lại thấy cô có vẻ rất khả nghi, cô định lợi dụng ta trừ khử Vũ Thiên Vân đúng không?

[ Vũ Thanh Liên sợ hãy quỳ xuống nói ]

Vũ Thanh Liên: ta không có...ta không có mà..Huyện Chúa, người đừng nghe ả nói bậy.

[ Ninh Uyển Uyển lập tức tức giận đánh Vũ Thanh Liên ]

Ninh Uyển Uyển: còn nguỵ biện,...ta đánh chết ngươi.

[ sau khi trút giận lên người Vũ Thanh Liên xong quát lớn ]

Ninh Uyển Uyển: cút,...tất cả các ngươi cút hết cho ta.

[ nghe thế Vũ Thanh Liên liền ba chân bốn cẳng chạy đi, các tỳ nữ cũng đồng loạt rời đi ]

Nội tâm Ninh Uyển Uyển: " hừ... Vũ Thanh Liên nói cũng có phần có lý, ta thử đi xin cô cô làm chủ nhất định cô cô sẽ giúp ta trừng trị ả "

[ CHUYỂN CẢNH ]

[Vương Đô, Nam Thanh Vương Phủ ]

[ Thư phòng của An Thiếu Kỳ ]

[ An Thiếu Kỳ đang ngồi đọc sách Mộc Phi bước vào ]

Mộc Phi: chủ tử.

An Thiếu Kỳ: Chuyện gì?

Mộc Phi: chuyện lần trước ngài kêu thần điều tra đến nay đã có kết quả.

An Thiếu Kỳ: nói đi.

Mộc Phi: Vũ Thiên Vân cô nương này có chút cổ quái, theo như thần điều tra thì vào nữa tháng trước hai mẹ con Mạc Ánh Hồng và Vũ Thanh Liên dụ dỗ Vũ Thiên Vân cô nương đi vào rừng hái thuốc, rồi thuê người giết chết cô ấy. Nhưng khi thần điều tra đến nhà người được thuê để giết Vũ Thiên Vân cô nương thì hắn ta bảo chính tay đâm cô ấy hơn mười nhát và quăng xuống hố thi thể trong rừng rồi. Nếu thật là vậy thì người mà chúng ta gặp là ai?

An Thiếu Kỳ: người đã bắt chưa?

Mộc Phi: đã giam vào đại lao rồi ạ.

An Thiếu Kỳ: giữ cho hắn ta một mạng, sau này cần dùng đến sao. Còn về phần Vũ Thiên Vân thì ngươi cứ tiếp tục theo dõi cho ta.

Mộc Phi: vâng, À Chủ Tử còn việc ngài bị ám sát ở Rừng Thiên Lâm thì ngài định xử lí sao ạ? tiếp tục tra hay tạm gác lại.

An Thiếu Kỳ: Việc này ta biết được là ai làm rồi, không cần điều tra nữa.

Mộc Phi: là Thái Hậu?....không đúng a,...là Nhiếp Chính Vương?

[ An Thiếu Kỳ đặt cuốn sách xuống bàn trầm tư nói ]

An Thiếu Kỳ: Là Tể Tướng, Ninh Bách Phùng.

Mộc Phi: Hóa ra là Ông ta, nhưng chúng ta xưa nay đều không đụng chạm đến ông ta, cớ sao lần này ông ta lại muốn giết chết người.

An Thiếu Kỳ: Vì quyền lực.

[ Mộc Phi nhìn An Thiếu Kỳ với vẻ mặt không hiểu hỏi ]

Mộc Phi: quyền lực?

An Thiếu Kỳ: đúng vậy, Theo tình hình này thì có lẽ ông ta đã theo phe Nhiếp Chính Vương nên mới muốn ra ta với ta, một là để tỏ lòng thành với Nhiếp Chính Vương. Hai là để vạch rõ ranh giới với chúng ta.

Mộc Phi: Nếu Thế lực của Nhiếp Chính Vương liên kết với Tể Tướng Ninh Bách Phùng, vậy chả khác nào là như hổ mọc thêm cánh, sau này muốn đối phó Hắn ta e là khó khăn gấp bội rồi. Vậy Chúng ta phải làm sao đây chủ tử?

An Thiếu Kỳ: không cần quá khẩn trương, ngươi thông báo xuống dưới tiếp tục mở rộng thế lực của Bách Nhật Đường, bảo mọi người âm thầm thực hiện tránh bị lộ tin tức ra ngoài, hơn nữa phải thường xuyên luyện tập các Thuật pháp. Ta cũng lâu rồi không sử dụng đến nó rồi, e là phải luyện tập thêm thôi,dù gì cũng đã giả vờ lâu như vậy rồi...

[ vừa nói An Thiếu Kỳ vừa đưa tay lên hiện ra một quả cầu nước màu xanh biển huyền bí và vung tay thẳng vào cột nhà, làm cho thủng một lỗ sâu ]

Mộc Phi: pháp thuật của ngài đã hồi phục không ít rồi, chúc mừng Chủ tử.

An Thiếu Kỳ: nhưng vẫn quá chậm, vấn không đủ. Ta cần phải nhanh chống hồi phục, nếu không thì e là lần này khó nắm chắc phần thắng. Được rồi, ngươi lui xuống đi.

Mộc Phi: dạ!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.