[ Hai mẹ con Mạc Thị đang ngồi dùng trà trò chuyện, bỗng người hầu của Mạc Ánh Hồng vào bẩm báo ]
Người Hầu: Bẩm phu nhân, người chúng ta vừa biết được tin tức xe ngựa của Vương Gia Nam Thanh Vương phủ vừa trở về, Vũ Thiên Vân cũng trở về rồi à.
[ Mạc Ánh Hồng vừa cắt hạt dưa vừa nói ]
Mạc Ánh Hồng: Ha… ả ta dám về rồi sao, cứ tưởng trốn mãi ngoài rừng chứ. Đừng tưởng là theo bám chân vị Vương Gia kia thì có thể trèo lên cành cao làm phượng hoàng, cô ta mà cũng xứng sao ta khinh.
Hạ Nhân: Dạ phu nhân nói chí phải, hạn người như cô ta thì chỉ có thể bị chúng ta đè đầu cưỡi cổ thôi.
Vũ Thanh Liên: Mẹ à, Nếu ả ta đã về rồi thì mẹ mau kêu ả ta về nhà đi, con nhất định sẽ trừng trị ả ta, hành hạ ả ta đủ kiểu mới thỏa lòng, cô ta hôm trước sỉ nhục con, đánh con, cục tức này con nuốt không trôi mẹ à.
Mạc Ánh Hồng: Con nói phải, dám đánh con gái ta, ta sẽ cho nó biết thế nào là " tình Thương" của người mẹ này.
[ bà ta nở một nụ cười gian xảo ]
Mạc Ánh Hồng: Ngươi đi sang phủ Nam Thanh Vương một chuyến cho ta, không được manh động, cứ nói là ta thấy nó đi xa mệt muốn bày một bữa tiệc gia đình để chiêu đãi cho nó.
Vũ Thanh Liên: Mẹ à, sao mẹ lại còn lịch sự mời cô ta như vậy chứ, trực tiếp sai người bắt cô ta về đây cho nhanh.
Mạc Ánh Hồng: Con đó, con có phải bị ngốc không? cô ta ở là nơi nào chứ? đó là Nam Thanh Vương Phủ đó, là phủ của Vị Vương Gia kia đó, con nói xong vào là xông sao? Lỡ hắn ta trách tội xuống con có gánh nổi không?
Vũ Thanh Liên: à, mẹ nói cũng có lí, Thế mẹ mời cô ta về đây cho chúng ta tiện xử lí đúng không?
Mạc Ánh Hồng: đúng vậy, ta xem cô ta về đây rồi thì làm sao mà thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta. Hơn nữa cô ta đánh con và đắc tội Huyện Chúa trước mặt mọi người thì cho dù hai chúng ta không xử lí cô ta, thì cha con và Huyện Chúa Ninh Gia cũng xử lí thôi, con yên tâm. Để ta xem cô ta còn hóng hách được bao lâu.
Vũ Thanh Liên: mẹ à, lần này chúng ta thắng chắc rồi, mẹ của con thật lợi hại ah
[ Vũ Thanh Liên mặc hớn hở bóp vai cho Mạc Ánh Hồng, Mạc Ánh Hồng vui đến nổi cười không ngậm được mồm ]
Mạc Ánh Hồng: đúng là con ngoan của ta hahahaha.
[ CHUYỂN CẢNH ]
[ Nam Thanh Vương Phủ, Vương Đô, An Quốc ]
[ Phòng Vũ Thiên Vân ]
[ Vũ Thiên Vân bị An Thiếu Kỳ hút máu cơ thể có chút yếu ớt, cô nằm một lúc thấy đỡ hơn liền ngồi dậy lấy nước uống, miệng thì không ngừng làu bàu chửi An Thiếu Kỳ]
Vũ Thiên Vân: Tên khốn An Thiếu Kỳ, ngươi dám hút máu ta, hại Lão Nương cả người mất máu quá nhiều mà mệt sắp hẹo rồi. Ta mà nắm được điểm yếu của ngươi thì ngươi chết chắc.
[ Cô uống liên tục vài cốc nước trà ]
Vũ Thiên Vân: Cơ thể mình đang thiếu máu nên rất yếu, ta phải đi hầm một chút canh bổ máu uống mới được.
[ Vũ Thiên Vân đi xuống phòng bếp trên đường đi gặp Mộc Tử, Hắn hành lễ chào xả giao với cô ]
Mộc Tử: Vân cô nương. Cô đang định đi đâu vậy?
[ Mộc Tử nhìn kĩ sắc mặt của cô ]
Mộc Tử: Nhìn sắc mặt này của cô nương hình như không được tốt cho lắm…cô có sao không?
Vũ Thiên Vân: Ta không sao, ta chỉ có hơi mệt cần nấu ít thảo dược bồi bổ, không biết trù phòng có thảo dược gì không?
Mộc Tử: Trù phòng thì không có để thảo dược, nhưng nhà kho thì có, Vương Gia căn dặn rồi nếu cô cần gì thì cứ lấy đi.Để ta dẫn cô nương đi lấy.
Vũ Thiên Vân: Được, vậy làm phiền cô rồi.
Mộc Tử: Ây da không phiền, không phiền cô đừng khách sáo. Nào đi bên này.