Vận Mệnh

Chương 1: Sống lại 



Editor: Hina

Diệp Từ ngồi trên sân thượng của tòa nhà tập đoàn Quang Vinh.

Bên cạnh cô là chiếc cúp á quân mà cô vừa nhận được tại giải thi đấu PVP cá nhân - Giới Vương Giả lần thứ hai.

Cúi đầu, liếc mắt nhìn chiếc cúp bằng thủy tinh, Diệp Từ cảm thấy lòng mình thật trống rỗng.

Cô sờ túi áo khoác, lấy ra bao thuốc lá mình vừa mua.

Diệp Từ chưa từng hút thuốc, nhưng hôm nay cô rất muốn thử một lần.

Ngậm lấy một điếu, có chút không quen tay đốt lên một đầu thuốc, Diệp Từ hít một hơi thật sâu, rồi lập tức bị sặc ho khan dữ dội. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cố gắng nặn ra một nụ cười.

Ba mẹ, con làm được rồi. Nhưng sao, con lại không cảm thấy vui? Cô từ từ đưa mấy ngón tay thon dài của mình cầm lấy chiếc cúp, đưa lên không trung, rồi hét to với giọng đã khàn khàn.

Hai người xem, con đã lấy được cúp, con đã là một người mạnh mẽ, con đã bước lên đỉnh cao nhất, nhưng sao, một chút sung sướng cũng không có!

Ở thành phố đường rộng người đông, trong buổi tối mông lung mơ hồ, có ai sẽ quan tâm đến một người nhỏ bé như cô.

Diệp Từ đưa tay che lấy mặt, giật mình phát hiện gương mặt mình vẫn khô khốc, một giọt nước mắt cũng không rơi. Cô đau đớn gào lên: Đây là sự trừng phạt của tôi? Tôi vì muốn mình mạnh mẽ, đã vứt bỏ tất cả, nên bây giờ ông trời, ông đang trừng phạt tôi sao?

Sau đó, cô quá ức chế mà bật cười.

Tôi vì sao lại vứt bỏ tất cả? Vì sao lại muốn trở nên mạnh mẽ? Thật ra đều vì mọi người đã vứt bỏ tôi. Tôi vì muốn có ngày hôm nay mà đã làm những gì? Bức ba mình tức chết, khiến mẹ mình đau lòng mà đến nơi đất khách quê người, tách khỏi tất cả bạn bè, tiếng xấu đồn khắp nơi. Tôi cứ tưởng mình là hạc giữa bầy gà, không ai có thể hiểu tôi được, nhưng thật ra, tôi là một người ích kỷ.

Mà bây giờ…

Diệp Từ nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh bối rối của mình khi bị người trong ban tổ chức từ chối bản đăng ký dự thi. Đơn giản vì cô không có đồng đội, cô không có bạn bè.

Vận Mệnh không cần một cá nhân mạnh mẽ, vì nếu đã là một người mạnh mẽ sẽ không tách rời khỏi người xung quanh. Cô Diệp, thật ngại quá, điểm tinh túy của cuộc thi chính là thi đấu theo tập thể, hiện giờ chưa có đoàn thể nào nhận cô, chúng tôi chỉ có thể từ chối bản đăng ký dự thi của cô.

Chưa có đoàn thể nào chịu nhận cô…

Haha, dĩ nhiên rồi, làm sao có người nào dám nhận cô chứ!

Cô là nữ Pháp Sư đứng đầu trò chơi, nhưng cũng đồng thời là Pháp Sư nổi tiếng thâm độc và tàn nhẫn nhất. Trong mười năm cô chơi trò Vận Mệnh, thậm chí cô còn chưa từng giúp đỡ bất cứ người nào.

Không chỉ trong trò chơi, mà cả trong cuộc sống hàng ngày cô cũng tàn nhẫn và ích kỷ như vậy.

Diệp Từ lấy di động ra, trong máy cô không có nhiều số điện thoại lắm, lúc này cô cảm thấy mình cực kỳ cô đơn, cô muốn tìm một người để trò chuyện, bất cứ người nào cũng được.

Xin lỗi quý khách, số điện thoại này hiện không còn sử dụng.

Xin lỗi quý khách, số điện thoại này hiện không còn sử dụng.



Trong danh bạ điện thoại vốn đã chẳng có bao nhiêu số, nay 90% đều đã không còn sử dụng. Rốt cuộc cô đã bao lâu rồi không liên lạc với mọi người xung quanh?

Cô kéo danh bạ, ngón trỏ dừng lại ở một dãy số, số điện thoại này đối với cô vô cùng thân quen, nó cũng là một chút ấm áp cuối cùng trong lòng cô, anh ấy, anh ấy có còn dùng nó nữa hay không? Cô thoáng do dự rồi ấn vào nút 'Gọi'.

Xin lỗi quý khách, số điện thoại này hiện không còn sử dụng.

Câu nói lạnh như băng từ hệ thống vang lên khiến cô hoàn toàn sụp đổ, thật là buồn cười. Trên thế giới này, sao chẳng còn ai cả vậy? Không khí náo nhiệt ngày xưa không còn nữa, cô đã bị mọi người xa lánh từ rất lâu rồi.

Diệp Từ lảo đảo đứng dậy, ném chiếc điện thoại trong tay đi, gào lên: Không sử dụng! Diệp Từ không cần các người…

Cô chưa nói xong thì một trận gió lớn ào đến, làm cô vốn đã đứng không vững nay ngã nhào khỏi lang cang. Cô theo phản xạ đưa tay với lấy thứ gì đó, tức thì nắm được một vật, cô ngẩng đầu nhìn liền nhận ra, thứ mà cô vừa với lấy được lại là chiếc cúp pha lê kia.

Diệp Từ lặng người, nước mắt rơi ướt đẫm hai gò má.

Đến giây phút cuối cùng, chỉ có thứ này ở lại với cô sao?

Cuộc sống của cô còn ý nghĩa gì nữa?

Buông tay, buông tay thôi, cuộc sống của cô như thế này thì thà nó chấm dứt hẳn, để không phải đau buồn hay cô đơn nữa.

Diệp Từ lại nhìn thoáng qua chiếc cúp PVP, và rồi... buông tay.

Bóng tối mênh mông vô tận nháy mắt bao phủ lấy người cô, phảng phất như cô chưa từng xuất hiện.

***

Nhức đầu quá.

Có điều, ánh mặt trời ấm áp này làm con người ta không thể không muốn ngủ thêm một chút.

Cô gái nằm trên người khịt khịt mũi, cuộn tròn bản thân trong chăn, chuẩn bị tiếp tục chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Chừng mười giây sau, chiếc chăn mềm mại trắng sạch bị xốc mạnh lên, người con gái kia bật dậy, cô ấy trừng mắt nhìn mọi thứ trong phòng như bị quỷ ám.

Đây là thiên đường hay là một giấc mơ? Cô thì thào tự nói với bản thân, sau đó lắc đầu, Không… không thể nào, một người như mình làm sao có thể lên thiên đường được…

Cô cúi đầu nhìn hai tay của mình, cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần luồn vào trong chăn tự nhéo đùi của mình.

A!!!!! Cơn đau ập đến làm cô hét lên thật to, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

Thật sự không phải là mơ?

Sao đấy? Có chuyện gì? Cửa phòng cô bị ai đó mở bật ra, một người đàn ông trung niên đang đeo tạp dề tay cầm thìa canh xông thẳng vào, vẻ mặt ông ta lộ rõ lo lắng, vội vàng hỏi cô gái ngồi trên giường vừa hét to ban nãy: Từ Từ sao vậy con? Có chuyện gì vậy? Có phải là nằm mơ ngã xuống đất không?

Diệp Từ ngồi trên giường mở to mắt nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, thật lâu sau cũng không tỉnh táo lại được.

Không phải bị té ngu người luôn rồi chứ? Diệp Nam Thiên đưa tay vẫy vẫy trước mặt Diệp Từ.

Ba! Diệp Từ nắm chặt lấy bàn tay kia, sau đó đứng dậy ôm lấy Diệp Nam Thiên, lúc này nước mắt mới ngừng rơi.

Cô mặc kệ mọi chuyện, dù có là mơ, chỉ cần có thể nhìn thấy ba và mẹ thì cô cũng đủ cảm thấy hạnh phúc rồi.

Có chuyện gì thế? Diệp Nam Thiên có chút bất ngờ, từ ngày con gái qua tuổi mười lăm, đã rất lâu rồi cô bé không thân thiết với ông như vậy, hôm nay bỗng như con bé thay đổi thật khiến ông giật mình.

Con lại có thể trông thấy ba, thật là tốt. Hai mắt Diệp Từ đẫm lệ, cô ôm chặt lấy cổ ba mình, nói ra một lời từ tận đáy lòng.

Con nói gì đó. Cứ như ba vừa mới chết đi sống lại vậy. Diệp Nam Thiên bật cười, vỗ vỗ lưng Diệp Từ, sau đó kéo cô bé ra: Cha đi làm điểm tâm, con dậy rồi thì chuẩn bị xuống nhà ăn!

Ông nói xong lại xoa đầu Diệp Từ rồi bước ra khỏi phòng.

Còn Diệp Từ lại sững sờ nhìn chiếc đồng hồ điện tử có khắc một bức tượng cực kỳ xinh đẹp.

7:37'

Ngày 20, tháng 8, năm 2050.

Năm 2050?

Năm 2050?!!!!

Cô không biết mình đã ngây người trong bao lâu, khi tỉnh táo lại, cô lập tức chạy đến bàn học, cầm lấy chiếc gương, run rẩy đưa lên xem gương mặt mình.

Bên trong gương là một cô gái chừng mười tám mười chín tuổi, gương mặt hồng hào có chút trẻ con, giữa khóe mắt và đôi chân mày là sức sống mãnh liệt bừng bừng khí khái anh hùng.

Đây là cô mười năm trước.

Diệp Từ dám khẳng định 100%. Vì ở giữa trán cô không có vết sẹo để lại từ vụ tai nạn xe hơi mười năm trước.

Nhưng, chuyện này là thế nào đây?

Diệp Từ đặt chiếc gương xuống, lúc này cô mới đưa mắt nhìn quanh phòng, chiếc giường, giá sách, máy vi tính, trên tường còn dán áp phích tuyên truyền của trò chơi Vận Mệnh, ở góc tường có một chỗ trống nữa.

Cô đã trở về mười năm trước?

Cô về mười năm trước?

Diệp Từ vui mừng như điên, sau đó lại cực kỳ xúc động.

Trời cao đã thương xót cô sao? Cô đã nghĩ cả đời này mình sẽ mãi mãi bị bóng đen hối hận bao trùm và dày vò. Thế mà lại xảy ra một chuyện mà có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.

Đây có phải nói rằng cô có thể sửa chữa tất cả sai lầm của mình không?

Rốt cuộc Diệp Từ không thể ngồi yên nữa, cô đứng dậy chạy ùa xuống phòng khách.

Diệp Nam Thiên đang dọn bữa sáng lên bàn ăn, Tả Hiểu Lan thì quét dọn phòng khách, cả hai nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Diệp Từ đều ngẩng đầu lên xem.

Diệp Từ vừa chạy đến phòng khách liền nhìn thấy hình ảnh ấm áp đã biến mất từ lâu trong cuộc đời cô.

Cô mở to hai mắt, cổ họng như có cái gì đó chặn lại.

Cô đã từng thầm ước không dưới một ngàn lần, nếu ba cô có thể sống lại, mẹ cô chưa từng bỏ đi, cô nhất định sẽ làm một người con ngoan, không bướng bỉnh, không ích kỷ, không chống đối, ngoan ngoãn vâng lời.

Thật sự không ngờ, cô có thể có được cơ hội này.

Cô mím môi một lúc lâu, rồi nở một nụ cười thật tươi, lớn tiếng nói: Ba, mẹ, ngày mới tốt lành!

Tả Hiểu Lan vừa ngồi xuống ghế sô pha liền đứng dậy, vội vàng bước vào phòng bếp, nhỏ giọng nói thầm với Diệp Nam Thiên: Em đã nói Từ Từ không được bình thường. Mấy ngày nay ngoan ngoãn một cách kỳ lạ. Chẳng những không chơi với bạn bè xấu mà còn chủ động làm giúp việc nhà, có khi nào nó làm sai chuyện gì rồi không?

Con gái ngoan ngoãn nghe lời mà em không vui sao? Diệp Nam Thiên cười híp mắt nhìn vợ của mình, sau đó gọi Diệp Từ ngồi xuống.

Diệp Từ ngồi xuống, tuy không biết ba gọi mình làm gì, nhưng cô vẫn rất phấn chấn. Đối với cô, cuộc sống này chính là Thiên Đường, dù thế nào cũng được.

Diệp Nam Thiên hắng giọng nói: Từ Từ, con từng xin ba mua cho con bộ trò chơi Vận Mệnh đúng không? Ba đã đồng ý khi nào con vào đại học sẽ mua cho con. Bây giờ, ba thực hiện lời hứa của mình. Ngày mai người ta sẽ giao trò chơi đến đây.

Diệp Từ lặng người, rồi lại cúi đầu, trong đầu cô xuất hiện một số hình ngày thuở xa xưa.

Đúng rồi, trò chơi Vận Mệnh.

Vận Mệnh của cô dường như đã bắt đầu thay đổi từ khi ấy.

Gia đình cô cũng từ giây phút đó mà thay đổi.

Nếu, nếu được thay đổi, cô sẽ chọn thế nào đây?

Nhưng, con phải trả lời xem mình cần trò chơi đắt tiền như vậy để làm gì? Những loại mũ bình thường cũng có thể chơi trò chơi, vì sao nhất định phải mua trọn bộ?

Diệp Nam Thiên cũng không biết lúc này trong đầu Diệp Từ đang ầm ầm dậy sóng, ông chỉ im lặng mỉm cười nhìn Diệp Từ.

Năm đó, Diệp Từ muốn ba mẹ mua cho mình bộ trò chơi này chẳng qua vì một vụ đánh cược với bạn bè thôi. Nhà cô không phải là gia đình giàu có, nhưng ba mẹ rất cưng chiều cô, vì cô mà bỏ cả mười ngàn đồng ra mua thứ xa xỉ này.

Lúc ấy cô đã trả lời ba mẹ thế nào? Cô nói cô sẽ thay đổi cuộc đời mình tại trò chơi Vận Mệnh này.

Cuối cùng. Cô đã làm được, cô đã thay đổi được cuộc đời mình, cô trở thành một người mạnh mẽ, nhưng sau mười năm, cô mất hết bạn bè, cha mẹ, hạnh phúc, thậm chí là cả tính mạng. Tất cả đều vì cái tính kiêu ngạo ngu xuẩn của bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.