Hôm sau, Ninh Hiên có đến lớp. Khi hắn vắng mặt, tôi
nghiến răng trừng mắt nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của hắn; nhưng giờ hắn đã
xuất hiện, tôi lại trở nên thiếu bản lĩnh, đến liếc hắn một cái cũng không dám.
Trong cả tiết học, tôi như người bị tật mắt lác, đưa mắt đảo qua nửa lớp là
liền khựng lại. Thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được có ánh mắt như tia X soi kỹ
mình từ đầu đến chân, có khi nhìn thấu cả bữa ăn sáng sang nằm trong dạ dày tôi
chứ chẳng chơi.
Mãi mới đến lúc hết giờ, tôi quyết tâm bỏ lại phía sau
hàng loạt tiếng nhao nhao “cô ơi em có thắc mắc muốn hỏi”, chạy biến ra khỏi
lớp như thể đang “buồn” lắm.
Thắc mắc? Câu hỏi của bọn chúng chỉ có xoay quanh
chuyện riêng của tôi thôi, để chúng vây lấy sớm muộn gì tôi cũng lộ hết cả số
đo ba vòng!
Qua mấy ngày tránh người như tránh quỷ như vậy, tôi bị
tổ trưởng bộ môn gọi lên gặp.
Tổ trưởng nói với tôi đầy hàm ý: “Tô Nhã, có người
phản ánh kỷ luật của lớp số 5 trong giờ Toán không được tốt, ảnh hưởng đến các
lớp bên cạnh đấy!”
Tôi ấm ức lắm nhưng cũng chẳng biết nói gì. Nhà trường
giao cho một đứa như tôi cái lớp khó bảo thế này, chẳng lẽ thật sự kỳ vọng tôi
có thể trở thành nữ thần bất khả chiến bại quy phục lũ quỷ sứ công tử bột đó ư?
Ức chế trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ
ra khiêm tốn, tôi liên tục gật đầu tiếp thu, cam đoan: “Nhất định em sẽ chú ý!
Sẽ chú ý ạ!”
Từ phòng tổ trưởng bước ra tôi mang theo nỗi ấm ức đè
nặng trong lòng. Ra khỏi giảng đường, tôi ghé vào đình nghỉ phía Bắc vườn
trường, muốn tìm một chỗ thoáng đãng để hít thở không khí trong lành. Tôi chán
nản ngồi xuống, bắt đầu thở ngắn than dài, đau khổ thầm nghĩ rốt cuộc phải làm
thế nào để thuần hóa được bọn thanh niên hoang dại quen thả rông kia trở nên
ngoan ngoãn nghe lời đây?
Tôi đang ngồi ủ rũ thẫn thờ, bỗng bên tai vang lên
tiếng nói: “Sao lúc nào chị cũng ngẩn ngơ âu sầu vậy?”
Toàn thân run lập cập, tôi suýt nhảy dựng lên. Quay
đầu nhìn, lại là hắn! Ninh Hiên, thằng nhóc hệt như âm hồn ám tôi!
Tôi cố ra dáng cô giáo, nghiêm nghị hỏi hắn: “Đang
trong giờ học, sao không ngồi trong lớp? Ở đây sốt cao không dậy được hả?”
Ninh Hiên nhếch mép cười, sau đó nhíu mày, nhìn tôi
không dứt, nhìn đến lúc tôi sởn hết da gà mới chậm rãi mở miệng: “Chị né tránh
tôi!” Không phải một câu hỏi, đây tuyệt đối không phải một câu hỏi mà chắc chắn
là một câu khẳng định!
Tôi toan đứng lên đi chỗ khác, Ninh Hiên đưa tay kéo
tôi lại. Như bị điện giật, tôi cố gắng chạy sang một bên, sau đó thở gấp nhìn
hắn, luống cuống nói: “Tôi không trốn tránh cậu! Tôi trốn cậu làm gì! Cậu trốn
học tôi còn chưa nói cậu đấy!”
Ninh Hiên đứng chắn trước lối ra của đình nghỉ, giải
thích: “Hôm qua không phải tôi cố tình trốn học, tôi đi gặp Raines.” Nói đến
đây hắn ngập ngừng dừng lại, rồi bỗng nhiên nhoẻn miệng cười đầy hấp dẫn, nói
tiếp: “Sau này tôi không trốn học nữa, chị đừng có tránh tôi!”
Người tôi nóng hầm hập, khí nóng như xộc thẳng lên đầu.
Cứ căng thẳng là ưu điểm miệng hùm gan sứa của tôi lại được phát huy tối đa.
Tôi kiêu hãnh ngẩng cao đầu, nghiêm mặt nói với Ninh Hiên: “Học sinh Ninh Hiên
này, tôi là cô giáo của cậu, cậu nên nghiêm túc một chút! Phải nhớ câu “tôn sự
trọng đạo” nghe chưa!”
Ninh Hiên phì cười, nhìn tôi hồi lâu mới nói: “Nghe
nói chị mới hai mốt, hơn tôi ba tuổi. Các cụ nói thế nào nhỉ? Gái hơn ba thần
tài gõ cửa?” Bảy từ cuối của hắn nghe sao quanh co mập mờ vậy!
Tôi cảm thấy khó thở, tứ phương tám hướng quanh tôi
đều đang dậy lên một nguồn áp lực không tên. Bỗng đâu vang lên tiếng chuông hết
giờ, không muốn để người khác trông thấy cảnh mình và Ninh Hiên đang cùng đứng
trong đình nghỉ bốn mắt nhìn nhau đắm đuối, tôi vội vàng lấy hết sức bình sinh
đẩy tên tiểu ma vương này sang một bên rồi chạy biến.
Vừa chạy thục mạng tôi vừa nghĩ: Nhóc con! Cuối cùng
cũng biết hắn bao tuổi! Mười tám, mười tám đấy!
Chuyện nam nữ cấm trẻ em mười tám tuổi đấy!!!!
Không hiểu mấy ngày gần đây tôi rất nhạy cảm với những
câu chuyện liên quan đến cái tên đó. Hễ có ai nhắc đến Ninh Hiên, tôi đều làm
ra vẻ không quan tâm nhưng đôi tai thì căng ra hết sức để nghe ngóng.
Học sinh trong trường và các thầy cô đều nói, gia đình
Ninh Hiên rất có vai vế. Hắn rất hay trốn học nhưng không thầy cô nào có ý định
đứng ra xử lý. Một phần do e ngại gia thế lớn mạnh của hắn, lại thêm hắn rất
thông minhh, dù không đến lớp nhưng kết quả thì vẫn cứ cao ngất ngưởng như
thường.
Lớp Mười hai rồi, thành tích là tất cả. Tuy hắn chày
bừa khiến người ta phát bực nhưng một cậu chàng bất cần như vậy, cộng thêm gia
thế hiển hách, tướng mạo tuần tú, tất nhiên vẫn là đối tượng khiến các cô nữ
sinh chết mê chết mệt.
Lại nghe nói Ninh Hiên là đại ca của cả lớp. Mấy cậu
học sinh lớp đấy ngông nghênh bướng bỉnh là thế nhưng đều nghe lời hắn răm rắp.
Có thầy giáo mách nói cho tôi, chỉ cần khiến một mình Ninh Hiên ngoan ngoãn
nghe lời là coi như thu phục được cả lớp Mười hai số 5.
Nhưng, nghe nói từ trước tới nay Ninh Hiên chưa từng
cúi đầu nghe lời bất kỳ ai.
Trong đầu tôi bỗng nảy ra vài ý nghĩ đen tối ngông
cuồng.
Xem ra tôi chính là người có thể khắc chế được Ninh
Hiên rồi. Nhưng trên đời này không có gì là cho không cả, chỉ có đứa ngốc mới
nghĩ dễ dàng vậy. Nếu muốn Ninh Hiên nghe lời mình nhất định tôi phải đánh đổi
một thứ khác ngang giá. Mà tôi biết, thứ đó tôi không cho nổi, và cũng không
thể cho hắn.
Bởi vì tôi là cô giáo của hắn.
Dạo này, các thầy cô và học sinh trong trường đều sôi
nổi bàn tán một sự kiện lạ lùng: Ninh Hiên, học sinh lớp Mười hai số 5 không
còn bỏ học nữa!
Có người nghi ngờ Ninh Hiên chắc hẳn bị khích bác rồi.
Ba năm nay chưa bao giờ thấy hắn tuân thủ quy định giờ giấc của trường lớp cả.
Tôi bất giác thầm nghĩ, chẳng trách trước đây tôi toàn
gặp hắn giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở những chốn chơi bời, thế nên mới tưởng
nhầm hắn là sinh viên. Đều do cái tội trốn học của hắn!
Dạo này trong giờ dạy của tôi, ý thức kỷ luật của lớp
số 5 tốt lên trông thấy. Tôi lấy làm mừng. Tổ trưởng cũng có lần gọi tôi lên
khen ngợi, bảo tôi là cô giáo trẻ đầy triển vọng, có phương pháp giảng dạy tốt,
tiền đồ chắc chắn rộng mở, vân vân. Tôi ngoài miệng vâng vâng dạ dạ, trong lòng
hoàn toàn hiểu rõ mình nào có chút công lao gì trong chuyện này, tất cả đều nhờ
bản lĩnh của đại ca Ninh Hiên.
Mặc dù Ninh Hiên ngày nào cũng đi học đầy đủ, khiến
tôi cảm thấy hắn không trốn học nữa hẳn là vì… vì tôi, nhưng mấy hôm nay hắn
cũng không quấy rầy tôi nữa. Việc này làm tôi có chút hụt hẫng khó tả.
Con người ta có những lúc đáng hổ thẹn thế đấy. Lúc bị
người khác quấy rầy thì thấy rõ là trăm mối phiền hà, chỉ muốn kẻ đó biến ngay
đi cho khuất mắt, thế nhưng khi không còn bị làm phiền nữa thì lại có cảm giác
như vừa mất đi thứ gì đó.
Tôi vẫn thường nói với Tiêu Tiêu đây là bản tính tham
lam của con người. Bây giờ chính câu này lại vận vào tôi, đúng là tự làm tự
chịu.
Ninh Hiên không làm phiền tôi nữa, hắn chuyển sang gần
gũi với cô nữ sinh xinh đẹp lớp bên cạnh. Tôi vừa thấy cô bé này đã có cảm giác
quen quen. Sau mới nhớ ra đây chính là cô nàng Ninh Hiên giúp mang khăn giấy
vào phòng vệ sinh ở quán Golden Melody lần trước.
Nhớ lại những chuyện này, tôi bỗng có cảm giác thật
khó chịu. Tôi rất muốn hét lên thật to: Bọn con trai là một lũ dê cụ! Dù già
hay trẻ đều thích trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu đa tình như nhau!
Không biết cảm giác đau khổ thế này có được coi là bị
phản bội? Có lẽ không. Chỉ là khó chịu. Dẫu sao quan hệ giữ tôi và Ninh Hiên
vẫn là cô giáo và học sinh. Tôi đường đường là một giáo viên đạo đức ngời ngời
thế này lại đi đố kỵ với một cô bé nữ sinh trung học chỉ vì một tên nam sinh ư,
thật đáng hổ thẹn!
Nhưng tôi vẫn không khỏi tò mò, ngấm ngầm quan sát cô
bé đó. Cô nàng tên Điền Uyển Nhi, rất xinh xắn dễ thương, được coi là hoa khôi
của trường. Không chỉ có Điền Uyển Nhi, trong trường còn rất nhiều nữ sinh xinh
đẹp khác muốn kiếm cớ bắt chuyện với anh chàng Ninh Hiên đẹp trai này. Chẳng
trách hắn bất cần như vậy, con trai bất cần đều là do được con gái nuông chiều
quá mà ra cả.
Điền Uyển Nhi là cô nàng qua lại với Ninh Hiên nhiều
nhất trong vô số các cô gái khác. Mấy hôm nay hai đứa lúc nào cũng như hai âm
hồn lảng vảng xuất hiện trước mắt tôi. Không biết Ninh Hiên chủ tâm hay cố
tình, nhưng mỗi lần đi ngang qua hai đứa, tôi đều thấy Ninh Hiên nhướn đôi lông
mày về phía mình, nhếch miệng cười. Hắn cười đến hả lòng hả dạ, còn tôi nổi
giận đùng đùng.
Buổi chiều, tôi đang ngồi ngẩn ngơ trong văn phòng thì
Trác Hạo gọi. Nhận điện thoại, nghe giọng anh mà tôi cứ ngỡ như đang nghe giọng
nói của một người xa lạ. Thì ra chúng tôi đã bắt đầu trở nên xa lạ với nhau vậy
rồi. Trác Hạo nói muốn cùng tôi ăn tối. Vốn định từ chối nhưng hình ảnh hai âm
hồn lởn vởn lại hiện lên trước mắt, lòng tôi dậy lên cảm giác buồn bực, một tâm
trạng không nói rõ ra được, tôi gật đầu đồng ý.
Đến tối, ngồi đối diện với Trác Hạo, anh hỏi tôi dạo
này thế nào. Tôi cười nói: “Chúng ta sắp quên mất mặt nhau rồi!” Nụ cười trên
môi Trác Hạo khựng lại, sau đó anh ra sức gắp thức ăn cho tôi. Đang giữa bữa
ăn, đột nhiên anh hỏi: “Nhã Nhã, sao lâu như vậy không tìm anh?” Tôi ngẩn người,
cơn tức giận bỗng từ đâu ùa tới. Chẳng lẽ giữa hai người chúng tôi, luôn phải
là tôi chủ động mới được ư?
Tôi cười híp mắt nói: “Anh cũng không tìm em mà!” Sau
đó cảm thấy chưa thỏa mãn, tôi nói thêm: “Anh còn bận, em không dám làm phiền
anh!”
Trác Hạo nhíu mày, đặt đũa xuống, ngồi nhìn tôi chăm
chú. Trái lại, tôi chẳng hề hoang mang, nhìn là việc của anh ta, còn tôi vẫn cứ
ung dung tự đắc ăn uống. Tôi đợi mãi, tưởng Trác Hạo sẽ nói gì tiếp theo. Nhưng
anh không nói gì, chỉ ngồi đó nhìn tôi. Đến lúc đưa tôi về, anh mới lên tiếng:
“Nhã Nhã, trước đây… do anh không quan tâm đến em. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu
nhé!”
Tôi nhăn mày, sao kết quả lại thành ra thế này, loanh
quanh luẩn quẩn quá. Tôi ậm ừ cho qua, không đợi anh ta hôn tạm biệt, vội vã mở
cửa bước xuống xe.
Làm lại từ đầu, tôi cũng muốn lắm, nhưng không kịp nữa
rồi, rất nhiều thứ đã thay đổi. Cảm giác đó, cảm giác của tôi đối với anh ta,
cảm giác của tôi với một người khác, tất cả đều đang dần thay đổi.
Rốt cuộc tôi có nên đợi anh ta nói câu chia tay trước
không? Hay chi bằng cứ thẳng thắn tự mình nói ra?
Hôm sau lúc lên lớp, tôi gặp một cô giáo ngoài hành
lang, cô tươi cười chào hỏi tôi: “Tiểu Nhã, hôm qua thấy em ở quán xx! Anh
chàng đó là bạn trai của em hả? Trông rất phong độ đấy!” Cô nói khá to, có khi
đến nửa dãy hành lang đều phải nghe thấy. Tôi hơi lúng túng, vội vàng gật đầu
rồi rẽ ngay vào lớp. Vừa bước đến cửa đã bắt gặp Ninh Hiên cùng Điền Uyển Nhi
đang đứng dựa tường nói chuyện.
Nhìn thấy tôi, Ninh Hiên nhíu mày. Tôi cúi đầu đi qua
hai đứa nó, bước vào lớp. Giờ học hôm đó, tôi bị loạn ngôn, nói năng lộn xộn
không đâu vào đâu. Gần đây kỷ luật lớp lại tốt quá, học sinh phía dưới im thin
thít tập trung nghe tôi giảng bài, thành ra sự lúng túng, phiền muộn của tôi cứ
thế mà phơi bày ra hết.
Cuối cùng lớp phó học tập phải lựa lúc nói nhỏ với
tôi: “Thưa cô, em thấy hôm nay cô không được khỏe, hay tiết này cô cho cả lớp
tự học đi!”