Vân Mộng Truyền Thuyết

Chương 12: Trọn duyên kiếp này



Trong không trung nhìn không thấy ánh trăng, nhưng toàn thân người ấy tựa hồ như đang tán phát ra nhiều tia sáng mỏng manh. Tâm Liên nhìn thấy khuôn mặt khủng khiếp ấy, hoàn toàn bị những miếng vẩy lân che kín, hiển nhiên không phải là người. Nhưng không hiểu sao, trong lòng Tâm Liên không hề sợ hãi, trái lại còn cảm thấy có phần thân thiết.

"Ta đã trở lại."

"Ma La hài tử kia?"

"Ta đến là để tìm hắn.

"Đã qua nhiều năm, rốt cuộc ngươi cũng đến tìm hắn."

Sau đó hắn xoay người đi về hướng sông Nhược Thủy. Thân hình khẽ nhún một cái, thì đã khuất sau cơn sóng đào.

Hồi lâu sau, Tâm Liên vẫn đứng thất thần ở đó, sau cùng nàng di chuyển cước bộ đi vào trong gian phòng nhỏ.

Nàng tựa hồ như đang nhớ lại chuyện gì.

Chuyện cũ từ từ hiện về, hồi đó Long vương rất thích kể chuyện xưa tích cũ cho người khác nghe.

Nàng nhớ năm ấy, Vân Mộng hắc liên giáng hạ phàm giới, rơi trúng ngay trên bờ sông Nhược Thủy này. Không lâu sau, nàng cũng truy theo đến đây. Lúc ấy, Long vương rất yêu thích Vân Mộng song liên, tại Nguyệt Ảnh nhai, đã chứng kiến lời thệ ngôn của bọn họ, sau đó thì bọn họ cùng nhau hạ phàm.

"Có lẽ nó vẫn còn ở dưới đáy nước." Bàn tay vừa chạm vào cánh cửa, Tâm Liên khẽ mỉm cười, lại chìm vào hồi ức hạnh phúc trước kia.

Nhược thủy đột nhiên bắn lên tung tóe, Tâm Liên quay phắt lại, liền trông thấy một nhân ảnh đang tiến đến từ đằng xa, nàng cảm thấy hồi hộp lạ thường.

"Liên nhi! Rốt cuộc nàng cũng đã đến!"

Một cỗ yêu khí bao phủ tầm nhìn của Tâm Liên. Lòng nàng thoáng rung động, lại cũng có một chút đau lòng. "Hắn rốt cuộc cũng thành ma. Chẳng lẽ trời cao quả thật muốn cho chúng ta đối địch, tương tàn lẫn nhau?" Vừa nghĩ đến đây, ánh tử quang từ trong lòng bàn tay nàng chợt phóng dài ra.

"Ma La, ngươi đã trở thành yêu ma, điều đó khiến chúng ta vĩnh viễn trở thành địch nhân, đừng chạy!" Lời vừa dứt, thân hình liền chuyển động, bảo kiếm nhắm thẳng đến mi tâm của Ma La.

Ma La cả kinh, nhẹ cúi đầu, kẹp chặt luồng tử điện nơi hai ngón tay.

Những sợi tóc dài bay bay trong gió, thân thể Ma La run nhè nhẹ, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, cất lời hỏi giống như tự lẩm bẩm với mình: "Nàng đến tìm ta, phải chăng là để lấy tính mạng của ta?"

Với sự hỗ trợ của luồng ánh sáng phát ra từ bảo kiếm, Tâm Liên chú mục nhìn vào cái ấn ký hắc liên trên trán của Ma La. Lúc này, sắc mặt của hắn đã trở thành màu vàng đen, xem ra hắn quả thật đã biến thành thiên địa đệ nhất ác ma.

"Không sai!" Lời vừa thốt, Tâm Liên cắn răng xông đến tấn công.

"Không sai? Tốt, tốt.... Ha ha ha...." Ma La bật cười cuồng dại. Tâm Liên cảm thấy bàn tay khẽ run, tử điện đã rời tay mà thoát đi.

"Nếu đã là như thế, vậy thì ta sống còn có ý nghĩa gì nữa? Nàng đã muốn lấy tính mạng của ta, vậy thì đây, ta cho nàng đó." Hắn vừa dứt lời thì hô lên một tiếng thê lương, dòng Nhược Thủy dấy động phong ba, từng con sóng dâng cao rồi hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén nhằm thẳng thân thể Ma La mà phóng tới.

"Đừng! Ma La!" Tâm Liên sửng sốt kêu lên, toàn thân lập tức phóng tới như một làn gió, trên mặt ràn rụa nước mắt.

Một loạt âm thanh phát ra từ những thanh lợi kiếm cắm phập vào da thịt, máu hồng từ thân thể hai người đồng thời phun trào, từng ánh hồng quang chiếu rõ gương mặt trắng bệch của Tâm Liên.

"Ma La, ngươi yêu ta đến thế sao? Trước nay ngươi chưa từng rời khỏi ta, lần này ngươi cũng sẽ không rời khỏi ta, có phải không?" Đôi tay ngọc của nàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của hắn rồi chậm rãi nhắm mắt lại, trên môi thoáng hiện nụ cười.

"Liên nhi, Liên nhi..."

Ma La chụp lấy bàn tay ngọc đang tuột dần xuống khỏi khuôn mặt của hắn, ánh mắt dần dần chuyển sang màu đỏ, thân thể xoay tròn, từ từ hạ xuống thấp, nhược thủy cũng phân khai sang hai bên mà hạ xuống, để lộ ra đáy sông khô ráo.

Tại đó, một đóa bạch liên đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Ma La nhẹ nhàng đặt Tâm Liên xuống, trong mắt đã xuất hiện huyết lệ.

"Ma nhân, kết quả có được như ý chăng?"

Từ phía sau truyền đến giọng nói của Long vương. Thân thể Ma La chấn động, không thốt nên lời.

"Chân thân của các ngươi đều lưu lại nơi này, như vậy khi nàng tỉnh lại sẽ trở về với chân thân là đóa Vân Mộng Tâm Liên, nếu dùng nó để xóa bỏ lớp yêu khí trên người của ngươi, tất sẽ giúp cho ngươi đạt thành chánh quả. Ngươi không nên để cho nàng hy sinh oan uổng."

"Mất đi Liên nhi, ta còn đắc thành chánh quả để làm gì?" Ma La đau đớn nói.

Vân Mộng Tâm Liên trên mặt đất từ từ bay lên, đáp vào tay của Ma La. Từng hạt huyết lệ rơi xuống những cánh bạch liên, tạo thành một phiến huyết vụ nhỏ bé.

"Vân Mộng Tâm Liên là Phật giới chí bảo, có thể tẩy trừ tất cả thống khổ oan nghiệt, nhưng đối với ta, lại không có chút tác dụng." Ma La nhìn đóa hoa đang nằm trong lòng bàn tay, đột nhiên lật tay, một ánh bạch quang phóng lên cao, trong nháy mắt đã biến mất tăm. "Trong nhân gian, sinh linh thật chịu khổ quá nhiều." Thanh âm của hắn trở nên vô lực.

Thân thể Tâm Liên dần biến thành trong suốt, rồi tan biến vào không trung.

"Khụ, khụ..."

"Long vương, ngươi làm sao vậy?"

Long vương mỉm cười, khóe miệng rỉ máu, nói: "Ta vốn tưởng rằng có thể dùng thân thể của mình để thay các ngươi ngăn chặn thủy kiếm, xem ra ta đã sai rồi, xin lỗi ngươi, ma nhân. Khụ khụ..." Vừa nói, lại vừa thổ thêm huyết. "Vốn chỉ muốn bảo vệ các ngươi..."

Sau đó, thân người Long vương đổ về phía sau, hóa thành thần thủ hộ cho sông Nhược Thủy vĩnh viễn.

Màn đêm nơi chân trời đã tan biến, một đôi khỏa tinh lặng lẽ rơi xuống.

Ma La ngây ngốc đứng trên vùng đất đen, ý loạn thần mê.

"Như Lai!"

Tiếng gọi thê lương chấn động sơn cốc, Ma La biến thành một đạo cầu vồng bay thẳng lên không.

Từ trên không trung, xuất hiện vài đạo sấm sét nhắm vào hướng bay của Ma La bổ mạnh xuống. Liền đó là một luồng gió mạnh mang sắc đen áp tới, khiến Ma La không thể nhúc nhích được nữa.

Trong hư không, một áng mây hồng hiện ra, một bóng người đáp xuống trước mặt Ma La.

"Ma La ca ca."

"Sương Hoa, thân thể của ngươi..."

"Đây mới chính là thực thể của ta. Ta... kỳ thật, ta chính là cái bóng của tỷ tỷ."

"Cái gì?"

"Tại Đẩu Suất cung, ta theo sư phó quan sát tinh tượng nhìn thấy sao mệnh của ta và tỷ tỷ đều ở cùng một chỗ, hơn nữa còn ở cùng một tinh vị. Ta đã hỏi sư phó tại sao lại như vậy, nhưng người chỉ trầm ngâm mà không nói lời nào.Tuy nhiên, giờ đây ta đã hiểu được vì sao. Ma La ca ca, ngươi có biết tại sao chăng?"

Ma La không nói gì, chỉ cười khổ.

"Sao mệnh của tỷ tỷ đã hoán chuyển vị trí ra phía sau, tức là thần thức đã trở về trên người ta." Sương Hoa nói, rồi từ từ cúi đầu. "Ma La ca ca, trong tâm thức của tỷ tỷ, y lúc nào cũng mong ngươi được đắc thành chánh quả. Nếu như ngươi thật sự yêu tỷ tỷ, vậy thì tại sao lại không làm theo ý nguyện của y?"

"Cho dù ta có đạt được sinh mệnh vĩnh hằng như Phật đi nữa, cuộc sống cũng rất cô đơn. Phải chăng đây chính là chánh quả mà các ngươi nói tới? Không có Liên nhi, thứ chánh quả này ta không cần!"

Sương Hoa rùng mình, không hề nói gì, toàn thân bắt đầu trở nên trong suốt, cuối cùng thì biến thành làn khí mỏng rồi tiêu tán vào không gian.

"Ma La ca ca, tỷ tỷ tuy không có ở đây, nhưng ngươi vẫn còn sống, nên hãy sống cho tốt. Ta vốn chỉ là cái bóng, đã đến lúc phải biến mất. Duyên khởi duyên diệt, tất cả đều có sẵn định số, có lẽ chúng ta đến đây là đã tận duyên kiếp này." Lời nói nhỏ dần rồi tan biến, chỉ còn lại tiếng cười rộ của Ma La.

"Tốt, tốt... Như Lai tốt, ngươi đã bày ra thế cuộc này để ta sa vào. Lần này dù ta có bị bại trong tay của ngươi, thì ngươi cũng đừng hòng ta sẽ quy y ngươi."

Đám vân khí trong không trung xoay chuyển, trở nên nặng nề hơn. Vô số tinh phiến năng lực trút xuống đất, thân thể Ma La trong nháy mắt cũng biến thành nhiều mảnh nhỏ hòa nhập vào trong dòng Nhược Thủy.

...

"Thật không thể ngờ được kết quả lại có thể như vậy." Sắc mặt Quan Âm đại sĩ lộ nét bi ai.

"Vân Mộng song liên vì tình mà chịu khổ, sau khi ở hạ giới cũng không thể trở về nữa. Kết quả mà ta lo lắng nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra." Phật Tổ lẩm bẩm nói. Tử Kim Bát Vu im lặng nằm một bên bảo tọa,

phát ra những tia sáng lành lạnh.

"Thế Tôn, người đã biết trước kết cuộc sẽ như vậy rồi sao?"

Phật Tổ khẽ gật đầu, nói: "Tất nhiên! Ngươi hãy đưa bọn họ trở lại vòng luân hồi, chuẩn bị hạ thế. Hãy an bài cho bọn họ một đoạn nhân duyên."

"Vâng!"

Bồ Tát lãnh mệnh, ngự đài sen rời khỏi Lôi Âm Tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.