Vân Mộng Truyền Thuyết

Chương 7: Ma la



Lúc này đến phiên Ngọc Đề do dự. “Nếu đem Linh Chi Nhân giao cho Lão Quân, ngày sau lão quân luyện đan còn có thể cung cấp cho chính mình, so ra kì thật mình cũng tịnh không có tổn thất gì, nhưng còn con khỉ này…”

“Được rồi.”

Tôn Ngộ Không mặt mày hớn hở, cúi xuống thì thầm bên tai Lão Quân một câu gì đó. Lão quân lập tức sắc mặt đại biến, hướng về phía Ngọc Đế tạm biệt, sau đó vội vàng quay đầu hồi cung.

“Không biết Thánh Phật đã nói với Lão Quân câu gì, mà làm cho hắn không kịp cáo lui với ta đã vội vã về cung ?”

Thấy Lão Quân vội vàng rời đi, Tôn Ngộ Không đang ở trên thượng điện tỏ ra thập phần cao hứng, Ngọc Đế cũng cảm thấy kì lạ.

“Lão Tôn chỉ nói với hắn lò luyện đan kia đã bị ta đạp đổ, không chừng bây giờ cung điện của lão ta đã bị thiêu rụi rồi cũng nên.” Nói xong hắn cười lên ha hả, từ Nam Thiên Môn nhanh chóng bay đi, để lại sau lưng chúng tiên cả kinh không nói nên lời cùng một Ngọc Đế đang ngơ ngơ ngác ngác.

Khi Lão Quân vội vã trở về, ông tựa hồ cảm nhận được thập vị chân hỏa, trên trán ông mồ hôi thi nhau chảy xuống như mưa.

Nhưng lúc này Lão Quân không phải lo lắng cho phòng luyện đan của mình, thậm chí cả cung điện cũng không phải. Điều làm ông vô cùng lo lắng, chính là tiểu đồng nữ Sương Hoa.

Sương Hoa lúc này đang ở bên Tâm Liên Thánh Mẫu, nàng chính là muội muội của Bồ Tát tại nhân gian. Khi Tâm Liên đắc đạo thành Phật, điều nàng không yên tâm nhất chính là tiểu muội muội này. Vì để cho nàng sớm tu thành chính quả, lão quân đã làm theo lời Phật Tổ thu nhận Sương Hoa làm đồ đệ. Lúc này, Tâm Liên mới tập trung loại bỏ được hết mọi tạp niệm, chuyên tâm tu hành.

“Hôm nay cung điện của mình chìm trong biển lửa nếu không có Sương Hoa ở đó thì tốt, nhược bằng có việc ngoài ý muốn xảy ra, mình làm thế nào có thể đối mặt với Phật Tổ cùng Bồ Tát Thánh Mẫu đây?” Thập vị chân hỏa này đã được Lão Quân khổ luyện thành tiên thuật, năm đó ngay cả Tôn Ngộ Không còn không thoát được nó. Mặc dù pháp lực của Sương Hoa cũng có chút tiểu thành, nhưng làm sao có thể so với Đại Thánh được? Nếu bị chân hỏa này thiêu đốt, có lẽ chỉ trong khoảnh khắc đã hồn thần yên diệt, dù có Hoàn Hồn Đan cũng trở nên vô dụng, hà huống chi, Sương Hoa thiên tư tuyệt đỉnh, là đồ đệ được lão quân sủng ái nhất.

Càng nghĩ càng lo lắng, lão quân huy động phất trần, ngồi lên Thanh ngưu đánh cho chạy như điên.

“Lão quân.” Phía sau truyền đến tiếng Đại Thánh kêu gọi nhưng Lão Quân không hề nghe thấy, vẫn dùng phất trần quất cho Thanh ngưu chạy không ngừng. Thanh ngưu theo Lão Quân thời gian lâu như vậy, chưa bao giờ thấy chủ nhân lại nóng vội đến thế này. Bốn vó nó tung ra, mây bay tứ tán, nhằm hướng cung điện Lão Quân phóng đi như bay.

“Lão quân.” Thanh ngưu mặc dù có nhanh, nhưng trong khoảng khắc đã bị đại thánh vượt lên. “Lão thật là vô lễ! Lão Tôn gọi như vậy, ngươi sao không trả lời?”

Lão quân vốn đang cấp bách, thấy con khỉ này chạy tới quát tháo lung tung, bất giác nộ tâm bùng phát, lật tay phất một cái về phía Đại Thánh.

Tôn Ngộ Không vốn chỉ muốn trêu ghẹo Lão Quân, không có ý phòng bị. Nay bị một cái phất này vào giữa trán, choáng váng hết cả đầu óc, suýt nữa thì ngất ngay trên mây. Khi ổn định lại thân hình thì đã không thấy bóng dáng Lão Quân đâu nữa.

Tôn Ngộ Không tính tình ngoan liệt, sau khi đắc đạo được người người kính trọng, tuy đã thành Phật nhiều năm nhưng tính cách một điểm cũng không có đổi, làm sao mà chịu được cái sự bực tức này chứ. Hắn gọi ngay Cân Đẩu Vân, ẩn thân kĩ lưỡng rồi nhằm hướng cung điện của Lão Quân phi đi. “Lão già bất nghĩa, đừng có trách ta đến cung điện của lão cho thêm chút gió.” Đại Thánh hậm hực nói, trong nháy mắt đã thấy Lão Quân ở phía xa xa đang hạ xuống.

Lúc này, Đại Thánh đã đến bên trên cung điện, rút ra một sợi lông nhỏ, biến thành một cây quạt ba tiêu vác trên vai.

Nhưng cung điện này chỗ nào cũng nguyên vẹn, thật không giống với bộ dạng đã bị hỏa thiêu. Đại Thánh cảm thấy kì quái, bèn niệm một khẩu quyết ẩn thân, sau đó xông thằng vào trong cung. Bên trong cung từ các đồ đạc nho nhỏ, cho tới tiên đan ngọc khí, tất cả đều không nguyên vẹn. Đi tới phòng luyện đan, lò bát quái vẫn yên ổn nằm tại chỗ, chẳng thấy có tí dấu vết lửa thiêu.

Cảm thấy kì quái, Đại Thánh hiện thân trở lại, vác cây quạt chạy loạn cả lên.

“Ra là con khỉ nhà ngươi.” Từ phía sau bất giác truyền đến một âm thanh lạnh lẽo, làm cho Đại Thánh đang chạy đông chạy tây phải run lên.

“Lão già này cước lực biến nhanh như vậy từ khi nào?” Ngộ Không ngạc nhiên quay đầu lại, sửng sốt đờ ra tại đương trường.

Nguyên lai trước mắt y là một người trẻ tuổi vô cùng anh tuấn, mái tóc dài màu đen xõa xuống hai vai, đang im lặng đứng đó, cùng với bộ quần áo của hắn hòa thành một thể hoàn mỹ. Từ trong con người đen tuyền của hắn tinh quang bạo xạ, mơ hồ lộ ra một cỗ sát ý, không phải ai khác, mà chính là kẻ trước đây không lâu đã bị Phật Tổ bắt giam: ma đầu Ma La.

“Lâu quá không gặp, Đấu Chiến Thánh Phật vẫn mạnh khỏe chứ?” Trong thanh âm lộ ra một cỗ hàn ý khó hiểu khiến Tôn Ngộ Không cảm thấy lạnh cả người, quạt ba tiêu trong tay đã sớm hóa thành một cây kim nhỏ - chính là Như Ý Kim Cô bổng, cầm chặt trong tay.

Ngày đó khi Ma La còn chiếm cứ vùng núi Linh Sơn, thì Đấu Chiến Thánh Phật đang trải qua trăm ngàn cực khổ để thu thập xá lợi tử của các vị cổ phật để có thể hồi phục lại pháp thân của Phật Tổ Như Lai, đã đánh trọng thương nguyên thần của Ma La. Hôm nay cừu nhân gặp mặt, tự nhiên cũng thấy không vừa mắt.

“Ha ha….Ma La ngươi quả có phúc, lão tôn ta sống cũng thoải mái.”

Lời nói còn chưa dứt thân hình đã vọt tới, Kim Cô bổng trong tay lóe lên, trở lại hình dáng cũ, phát ra vô số đạo kim quang chói lòa rồi hóa thành ngàn vạn huyễn ảnh, nhằm đầu của Ma La xạ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.