Hạ thượng thư nhìn thấy Tử Lan khỏe mạnh đứng đó thì liếc mắt về phía Đại nương rồi ôn hòa mở miệng :
- Hôm qua phụ thân về trễ, biết con không may rơi xuống hồ nhưng không qua thăm được, hôm nay sáng sớm liền muốn đến xem con thế nào – Hạ Thượng thư mỉm cười từ ái, con gái càng lớn càng giống Uyển Nhi năm đó, người làm phụ thân như ông có một chút đau lòng cùng hổ thẹn. Nhị phu nhân chèn ép Tử Lan không phải ông không biết, nhưng vì nghĩ không có náo thành việc gì quá lớn nên cũng không cản. Nghĩ đến đây, mặt Hạ thượng thư càng trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn Tam tiểu thư Hạ Thiên Kỳ cũng trở nên hung ác. Biết rõ Tử Lan không biết bơi và cực kì sợ nước, Thiên Kỳ còn dám giằng co rồi xô Tử Lan xuống Bích hồ giữa mùa đông thế này, nếu không cứu kịp thời có lẽ nàng đã chết rồi.
- Nhọc lòng phụ thân quan tâm, Tử Lan không sao, chỉ hơi kinh hãi – Tử Lan mỉm cười nhìn Nhị phu nhân và Thiên Kỳ đang run rẩy dưới ánh mắt sắc lạnh của phụ thân, nói – Trời đang lạnh, Đại nương và Tam muội lần sau mắc thêm nhiều áo một chút, đừng mang bộ dạng run rẩy đó ra đường làm ngoại nhân lại nghĩ phủ Thương Thư bạc đãi Đại nương ngài.
Hạ Thương Thư nghe vậy thì không khỏi có chút kì quái nhìn Tử Lan. Tính tình Tử Lan trước nay giống Uyển Nhi, rất lạnh nhạt, nhưng hôm nay lại mở miệng châm chọc Nhị phu nhân. Thấy ánh mắt tìm tòi và ngạc nhiên của vị phụ thân đại nhân kia thì Tử Lan thầm nghĩ trong lòng, chức Thượng thư của hắn cũng không phải để chơi, có thể nhìn ra sự khác biệt của nàng. Điều quan trọng hơn nữa là hắn cũng không có nhu nhược và thiếu quyết đoán như Tử Lan tưởng khi tiếp nhận kí ức của người con gái kia. Đã vậy, việc bát canh có độc kia cũng nên lôi ra nói là vừa, có người thay nàng xử lí cái gai Nhị phu nhân, nàng sẽ đỡ hao tổn tâm trí vào chuyện không đâu. Liếc nhìn Tiểu Tố đứng khép nép phía sau Nhị phu nhân, ánh mắt đó vừa kinh ngạc nhưng có phần buông lỏng và thanh thản khi thấy Tử Lan. Tử Lan vừa lòng, Tiểu Tố cũng không phải quá xấu mà hại chủ tử, có lẽ là bị ép buộc, nhưng một người như vậy không nên để bên người, giống như bom nổ chậm vậy.
Nghĩ vậy Tử Lan lên tiếng :
-Mời phụ thân và Đại nương ra tiền thính ngồi một lát, Tử Lan thay y phục tốt rồi sẽ ra.
Hạ đại nhân gật đầu rồi đi ra ngoài. Tiểu Tố liền tiến lên giúp Tử Lan thay áo, Tử Lan cũng không cản lại, nàng không biết mặc trang phục cổ trang. Tử Lan buộc tóc đơn giản rồi ra tiền thính gặp Hạ Thượng thư.
Ra đến nơi, Tử Lan liền thấy Tam thiểu thư Hạ Thiên Kỳ và Nhị phu nhân đang quỳ dưới sàn. Trong mắt Tử Lan lộ ra hiểu rõ, xem ra vị phụ thân đại nhân này cũng không hề hồ đồ chút nào. Chỉnh sửa tốt tâm trạng, Tử Lan làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi :
-Nhị phu nhân và Tam muội sao lại quỳ dưới đất thế này ?
-Tử Lan – Hạ thượng thư lên tiếng – Con đến đây – Nói rồi chỉ vị trí bên cạnh ông ra hiệu bảo Tử Lan ngồi xuống.
Tử Lan tự nhiên đến bên trái Hạ Thượng thư ngồi xuống, mặc ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Nhị phu nhân. Khi thấy Tử Lan đã ngồi xuống, Hạ Thượng thư mặt lạnh nhìn sang Nhị phu nhân :
-Ngươi nói xem, chuyện lúc sáng ngươi nói là như thế nào ?
-Đại nhân, nô tì không biết, mọi chuyện là do Tiểu Tố bên cạnh Tử Lan báo cáo.
Đá sang cho Tiểu Tố ? Tử Lan cười lạnh ánh mắt sắc như dao nhìn Nhị phu nhân, rồi quay sang hỏi Hạ Tử Quân :
-Phụ thân , rốt cuộc là có chuyện gì ?
-Sáng nay Nhị phu nhân đến báo với cha, con vừa qua đời sáng nay – Hạ Tử Quân nói nhẹ nhàng.
-À – Tử Lan làm ra vẻ đã biết – Và Nhị phu nhân nói là Tiểu Tố báo cho bà, Tiểu Tố - Tử Lan lên tiếng gọi – ngươi nói rõ xem.
Tiểu Tố nghe tới tên mình thì run rẩy quỳ xuống :
-Đại tiểu thư – Tiểu Tố ngước mắt lên nhìn nét rét lạnh trong mắt Tử Lan, ý tứ ánh mắt rất rõ ràng, nếu nàng không nói thật, đừng mong còn sống ra khỏi đây. Nuốt nước bọt 1 cách khó khăn, Tiểu Tố lên tiếng – Đại tiểu thư, Đại nhân, Tiểu Tố là được Nhị phu nhân sai khiến cho độc vào bát canh gà để hại Đại tiểu thư. Sáng nay lúc Tiểu Tố vào dọn bàn thấy canh gà hết mất 1 nửa nên không vào nhìn Đại tiểu thư mà chạy vội sang viện của Nhị phu nhân để báo. Không ngờ, không ngờ… Đại tiểu thư phúc lớn mệnh lớn thoát được một kiếp. Tiểu Tố tội đang muôn chết, nhưng mong Đại nhân tha mạng, Nhị phu nhân bắt bà nội của nô tì đang làm lão bà tử trong viện của người để ép Tiểu Tố. Tiểu Tố biết hại người là việc sai trái, mong đại nhân khai ân.
Sắc mặt Nhị phu nhân càng ngày càng trắng bệch nhưng bà vẫn phải quỳ vững ở đó, nếu bà gục ngã thì coi như tội danh này sẽ gán lên đầu bà. Bên cạnh, Thiên Kỳ không trấn định được như vậy mà trực tiếp ngã ngồi xuống, Tuyết Nguyệt đứng ở gần đó thì sắc mặt rất xấu nhưng vẫn có thể miễn cưỡng xem như không có chuyện gì, chỉ để ý mới thấy bàn tay nàng ta đặt trên tay nha hoàn nắm chặt đến nỗi không còn giọt máu. Âm thầm quan sát sắc mặt ba người bọn họ, Tử Lan lạnh nhạt, mới như thế đã sợ, vậy còn có gan giết người, với những người như vậy, Tử Lan không để vào mắt. Tuy nhiên, nếu diễn thì diễn cho chót, chỉnh sửa sắc mặt cho tốt, Tử Lan ngạc nhiên nhìn người trên đất.
Bên cạnh Tử Lan, Hạ thượng thư tức giận đến nỗi mặt đỏ gay, quát lớn :
-Hay cho một Nhị phu nhân thường ngày hiền hòa nhân hậu, hóa ra đó chỉ là cái vỏ bọc mà ngươi mang vào. Lần này nếu không phải nhờ Tử Lan phúc lớn mạng lớn thoát được một kiếp, nếu nàng thực sự trúng độc mà chết thì ngươi làm thế nào ?
-Đại nhân, oan cho nô tì, nô tì thực sự không hề biết chuyện này…
-Tiểu nữ không ngờ lại là người – Tử Lan nói – Phụ thân, tối hôm qua thấy Tiểu Tố có vẻ hơi lạ nên con cẩn thận thử độc món ăn trước rồi mới ăn, không ngờ thực sự là trong bát canh gà có độc, con định sáng nay bái kiến phụ thân để báo chuyện này, nhưng người lại tới trước – Nói xong, một giọt nước mắt trong suốt chảy ra, Tử Lan nhìn về phía Nhị phu nhân – Đại nương, mẹ ta mất từ bé nên ta gọi người 1 tiếng đại nương, con gái không biết đã đắc tội gì với người mà người lại làm như vậy.
Rồi Tử Lan vội quay mặt đi, thần sắc có vẻ đau khổ, nhưng không ai biết phía sau bàn tay là khuôn mặt đầy mỉa mai của nàng. Hạ phụ thân thấy con gái hiểu chuyện như vậy thì càng thương xót, tự trách mình bỏ bê con gái để cho Nhị phu nhân tùy ý làm loạn, ông cả giận nói :
-Ngươi còn gì để chối cãi ?
-Đại nhân người không thể không có bằng chứng mà trách tội nô tì, ai biết được chuyện này có phải khổ nhục kế của Đại tiểu thư nhằm vu oan cho nô tì hay không – Nhị phu nhân vẫn cứng miệng.
-Vu oan ? – Tử Lan nghe tới đây thì nhướn mày đầy vẻ khinh thường, mọi đau thương trên mặt biến mất không còn tăm hơi.