Tử Lan sai quản gia mời người vào sảnh chính rồi tự mình tới đón, nàng thấy người đến là Triều công công bên cạnh Hoàng thượng thì vội vàng nói:
-Triều công công, gia huynh sáng nay mới hồi phủ nên giờ không thể tiếp giá, mong công công thứ lỗi.
-Hạ tiểu thư không cần lo lắng, Hạ đại nhân hội đàm với Bệ hạ một đêm nên sáng nay Bệ hạ đặc biệt dặn lão nô không cần làm phiền Hạ đại nhân nghỉ ngơi – Nói rồi mở rộng chiếu chỉ - Hạ Tử Lan nghe chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hạ Tử Lan lan tâm tuệ chất, y thuật cao thâm, có công cứu Thái tử và Võ vương gia. Trẫm vô cùng thưởng thức tài năng y thuật của khanh, ban cho phong hào Lan, là Ngự Y đặc biệt do trẫm ngự phong, hàng năm được cấp bổng lộc. Ban thưởng 50 cuộn vải, 5 hộp trang sức và lệnh bài xuất nhập cung. Khâm thử”.
-Dân nữ tạ chủ long ân – Tử Lan bình tĩnh làm lễ nhận thánh chỉ, sau đó sai người đem đồ đạc được ban thưởng và thánh chỉ vào trong cất. – Vất vả cho Triều công công – Tử Lan ra hiệu cho Tử Y đưa cho Triều công công một hà bao rất nhẹ.
Sau khi nhận hà bao, nụ cười trên môi Triều công công càng tươi thêm mấy phần, hà bao nhẹ thì chất lượng bên trong càng không tầm thường. Hắn tốt bụng nhắc:
-Lan Ngự Y nên vào cung diện thánh để tạ ơn.
-Đa tạ công công chỉ bảo – Tử Lan chắp tay đa tạ sau đó liền theo hắn vào cung.
Nếu đã có danh này thì việc nàng chữa trị cho Thừa Mạc nên đến báo với Hoàng thượng một tiếng, đỡ phải giấu giếm. Khi nàng vào Ngự Thư Phòng, Duệ đế đang nghỉ ngơi trên tháp.
-Thần nữ tham kiến Bệ hạ
-Đứng dậy đi – Duệ đế mệt mỏi nói.
-Tạ Hoàng thượng – Tử Lan đứng ngay ngắn nhìn thần sắc mệt mỏi của Duệ đế nói – Bệ hạ, người nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
-Ta làm trái ý ngươi bắt ngươi làm Ngự Y, ngươi có oán giận không? – Duệ đế từ ái hỏi, ông rất thích người thông minh như Tử Lan.
-Thần nữ cảm kích không hết sao lại oán giận Bệ hạ - Tử Lan cười yếu ớt nói – Thần nữ cũng hiểu nỗi khổ tâm của Hoàng thượng.
-Ngươi có biết thần tử thì không nên phỏng đoán thánh ý không? – Duệ đế hỏi.
-Thần nữ biết, nhưng thần nữ không hề phỏng đoán, thần nữ hiểu được – Tử Lan không chút e dè nhìn Duệ đế - Một người hiểu ý mà làm việc sẽ không làm mất công sức chỉ bảo của kẻ bề trên.
-Không sai – Duệ đế cảm thán nói – Nếu ngươi là nam nhi, có lẽ sẽ là một vị quan đắc lực của trẫm.
-Nhưng đôi khi có những chuyện mà chỉ nữ tử làm được – Tử Lan không nhanh không chậm đáp.
-Ngươi hiểu được ý của ta thì tốt – Duệ đế ôn hòa nói – Ta không cần ngươi làm gì, chỉ muốn ngươi đừng tham dự vào chuyện tranh quyền đoạt vị - Nói tới đây, ngữ khí của ông trở nên rất nghiêm khắc.
-Tử Lan sẽ không tham dự và cũng không muốn tham dự - Tử Lan nói – Nhưng có một chuyện thần nữ muốn làm, không biết Bệ hạ có thể thành toàn cho thần nữ?
-Nói đi.
-Chắc hẳn Hoàng thượng đã biết Tuân Úc vương gia cũng trúng độc – Tử Lan cẩn thận quan sát sắc mặt Duệ đế, thấy hắn cau mày, trong mắt thoáng qua tia lo lắng mới nói tiếp – Tử Lan muốn xin ý chỉ của Hoàng thượng để có thể giải độc cho Vương gia.
-Vì sao nó lại trúng độc – Duệ đế lạnh mặt hỏi.
-Thần nữ chỉ biết Tuân Úc Vương gia trúng Hàn độc – Tử Lan đáp.
-Ngươi đã bắt mạch cho nó? – Duệ đế hỏi, có hơi gấp gáp.
-Thần nữ đã bắt mạch cho Vương gia – Phán đoán sức nặng của Thừa Mạc trong lòng Duệ đế, Tử Lan nói – Thần nữ cũng đã biết hiện trang sức khỏe của ngài ấy như thế nào.
-Ngươi có thể chữa không? – Hoàng thượng hỏi tiếp.
-Thần nữ không dám nói trước, chỉ xin được cố gắng hết sức – Tử Lan cẩn thận đáp.
-Nếu ngươi chữa được cho Thừa Mạc, trẫm sẽ đồng ý ba yêu cầu của ngươi, chỉ cần là yêu cầu không ảnh hưởng đến xã tắc – Duệ đế vui mừng nói.
-Đa tạ Hoàng thượng.
Tử Lan không ngờ sẽ có thu hoạch lớn đến như vậy. Nàng vốn chỉ nghĩ, khi để lộ cho Hoàng thượng biết Thừa Mạc trúng độc là muốn thăm dò ý của Duệ đế. Song, từ hôm qua đến giờ nàng vẫn chưa thấy Duệ đế có động tĩnh gì nên khi tiến cung hôm nay, nàng cũng có phần lo lắng. Nhưng không ngờ, dù ngoài mặt tỏ ra lạnh nhạt nhưng Thừa Mạc có lẽ là vị Vương gia được Duệ đế quan tâm nhất, lúc Võ Vương gia nguy kịch cũng không thấy hắn gấp gáp như vậy.
Tử Lan vội vã xuất cung đến phủ của Thừa Mạc, lần này nàng danh chính ngôn thuận vào từ cửa phủ.
-Vương gia đang đợi tiểu thư ở hoa viên – Băng Đồng cúi người nói.
-Ta đã biết – Tử Lan lấy trong tay áo ra một tờ giấy đưa cho Băng Đồng – Ta muốn nhờ thế lực của các ngươi tìm những vị thuốc này, cách tìm, vị trí và cách bảo quản ta đã ghi rõ, cần nhất nhất tuân theo, nếu không thì sẽ không có tác dụng đâu – Nói rồi nàng trực tiếp đi vào trong, nhưng đột nhiên nàng dừng lại nói – Chút xíu nữa sẽ có người chuyển một tủ thuốc vào phủ, ngươi sắp xếp chỗ để cho cẩn thận.
Khi Tử Lan vào đến hoa viên thì thấy Thừa Mạc đang ngủ, chiếc chăn mỏng hơi tuột khỏi đầu gối, nàng cẩn thận đắp lại nhưng lại làm cho người ngủ giật mình tỉnh dậy. Thừa Mạc mở đôi mắt hơi nhập nhèm, vì tác dụng của thuốc mà từ hôm đi săn về hắn luôn trong tình trạng buồn ngủ. Tử Lan nhìn thấy đôi mắt đầy sương của hắn hơi hé ra nhìn nàng, trong một thoáng, bao nhiêu tình cảm sâu nặng mà chàng chất chứa bấy lâu đều dâng đầy trong mắt. Tử Lan gần như bối rối muốn đứng lên, nàng cố né tránh ánh mắt đó nhưng lại không thể rời khỏi, nàng cảm thấy như bị ánh mắt chàng giữ chặt và từng chút làm nàng hãm sâu vào đó. Tử Lan vội lấy tay che mắt chàng lại:
-Ta…ta đi trước – Lúc này nàng mới nhận ra mình thất thố, nàng nhanh chóng muốn rời đi.
-Tử Lan – Thừa Mạc chụp cổ tay nàng lại – Lan muội muội.
Giọng nói chàng bởi vì mới ngủ dậy mà đặc biệt ôn nhu cùng quyến rũ. Nhưng một tiếng “Lan muội muội” đó đã thành công đánh thức một hồi ức của khối thân thể này. Đó là một chiều hè nắng chói chang, lúc đó nàng vẫn còn nhỏ và mẹ nàng vẫn chưa mất, nàng đi dạo trong vườn hoa gần nhà thì chợt thấy dưới gốc hoa hạnh có một mỹ thiếu niên trong trang phục trắng thuần, nhưng lại phải ngồi trên xe lăn. Người đó hỏi nàng là ai, nàng tự báo thân phận mình rồi cùng chơi với người đó, trước khi tì nữ tìm thấy và lên tiếng gọi, nàng đã kịp nói với người đó một câu: “Sau này muội nhất định gả cho Mạc ca ca”.
Kí ức đó đã quá lâu không được khơi dậy nhưng một khi làm vậy nó lại như cỏ dại, sinh sôi và nảy nở nhanh không loài cây nào bì kịp. Quá nhiều hình ảnh và kí ức ùa tới, đầu Tử Lan như muốn nổ tung, nàng khó khăn ngồi xuống. Lúc này cả Thừa Mạc cũng thấy nàng kì lạ, vội đỡ lấy nàng. Trong lúc hoảng loạn, nàng ôm chặt lấy người gần nhất, một mùi bạc hà thơm mát tràn vào khoang mũi làm những kí ức đó dịu lại. Nàng hướng đôi mắt mông lung về phía người đối diện, đặt tay lên má chàng gọi: “Mạc ca ca”. Sau đó nàng ngất đi.
Không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy ý nghĩ đầu tiên của nàng là: “Không lẽ mình lại xuyên nữa?”. Trong phòng trang hoàng thuần một màu xanh ngọc tươi mát, chiếc giường gấm êm ái và rộng rãi, tất cả cảnh vật đều không phải ở phủ Thượng thư hay nơi nàng biết. Trí nhớ chậm rãi hồi phục, nàng nhớ được và cũng đoán được đây là phủ Tuân Úc Vương. Nàng cũng nhớ được kí ức của khối thân thể này về người đó, hay nói chính xác hơi là về Thừa Mạc.